Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 584: Giao dịch.

Lăng Tiêu không khỏi nhíu mày.
"Con chim háo sắc này, đồ thấy sắc quên bạn."
Nữ tử thản nhiên nói:
"Ngươi cũng không nên trách chàng. Nhân quả tuần hoàn! Lúc trước nếu như không nhờ chàng cứu ta cùng Tiêu Diệp thì có lẽ chúng ta đã sớm đạo mất thân tan rồi, Tiêu Diệp càng không thể có cơ hội phóng thích ngươi, như vậy cũng sẽ không có ngươi ở kiếp này! Đây là nhân quả mà ngươi nợ chàng, kiếp này phải hoàn trả cho chàng mà thôi."
Dừng một chút, nàng xoay người rời đi, nói:
"Nếu muốn tìm tiểu tình nhân của ngươi, vậy thì đi theo ta!"
Lăng tiêu lại nhíu mày, nói:
"Nàng cũng không phải tiểu tình nhân của ta!"
Nữ tử lại nhìn bộ dạng của Lăng Tiêu.
"Đàn ông các ngươi đều là miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo.
“Nếu không phải trong lòng ngươi có nàng, ngươi cũng sẽ không đi đến nơi này !"
Lăng tiêu cũng không nhiều lời cãi lại nữa, lập tức theo nữ tử đi vào một cung điện ở sâu bên trong Đoạn Hồn Nhai.
Ở trong này, hắn rốt cục cũng gặp được Cố Minh Yên.
"Minh Yên!"
Lăng Tiêu nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt hắn không khỏi chùng xuống, hai mắt tràn ngập một cỗ sát ý huyết sắc, khiến cho nhiệt độ cả đại điện như hạ xuống vài độ!
Toàn thân Cố Minh Yên lúc này đều là vết thương, vết bầm tím, ngay cả khuôn mặt xinh đẹp kia cũng bị bầm tím hết. Nếu để cho trẻ nhỏ nhìn thấy cảnh này, sợ là sẽ khiến chúng gặp ác mộng trong mấy đêm liền.
Lăng Tiêu đi đến chỗ nàng, thân thể Cố Minh Yên đang lơ lửng trong một chiếc hòm bằng thủy tinh.
"Lúc ta phát hiện ra nàng, trên người nàng không chỉ có vết thương do bão cát tận thế mà còn bị trúng kịch độc nữa. Ta vốn là muốn chữa khỏi cho nàng. Nhưng mà trong cơ thể nàng còn có máu của ngươi, máu này dung hợp với độc tố, làm cho cơ thể của nàng hoàn toàn bị cải tạo! Ta liền tạo ra chiếc hòm này trợ giúp nàng giải trừ độc tố. Hy vọng nàng có thể tái tạo thân thể, luyện chế thành một loại huyết mạch hoàn toàn mới! Vạn độc huyết mạch!"
"Vạn độc huyết mạch?"
Lăng tiêu giật mình, chợt không nói thêm gì nữa, mở hòm thủy tinh ra, một cỗ linh khí cuồn cuộn đập vào mặt hắn.
Lăng Tiêu lập tức đem linh khí cuồn cuộn của chính mình không ngừng truyền vào trong hòm thủy tinh, nhằm đảm bảo linh khí của Cố Minh Yên được cung cấp đầy đủ.
Hắn đưa tay khẽ vuốt nhẹ lên mặt Cố Minh Yên. Tuy rằng còn đang chìm sâu trong mê man, nhưng mà Cố Minh Yên giống như cảm nhận được điều gì đó, trên gương mặt chợt lộ ra một nụ cười hiểu ý.
Nhưng nàng vẫn chưa tỉnh lại.
Thân thể cùng ý thức của nàng đều đã bị thương nặng, lúc này chỉ là một chút khí thế mỏng manh, cảm giác thân thuộc từ sâu bên trong xương tủy đối với Lăng Tiêu.
"Nàng ấy còn phải duy trì như vậy trong bao lâu?"
"Nếu là lúc ta hoàn toàn khỏe mạnh thì đại khái chỉ cần khoảng ba tháng, nhưng đáng tiếc, ta hiện tại đang bị thương nặng, cũng không có nhiều lực lượng như vậy để trợ giúp nàng. Tạo một loại huyết mạch hoàn toàn mới không chỉ cần luyện đặc tính độc tố, đồng thời, còn phải dung hợp dựa vào lực lượng quy tắc của thế giới này. Nếu không đươc sự cho phép của lực lượng quy tắc, nàng sẽ không thể dễ dàng tu luyện thành. Huyết mạch ngưng kết kia cũng sẽ không còn ý nghĩa gì nữa ! Cho nên, lúc này, có lẽ phải cần thời gian khoảng chín tháng cho đến một năm."
Lăng tiêu nhíu mày.
"Thời gian quá dài, hay là ta tiếp tục truyền cho nàng thêm một chút máu, như vậy có thể thúc đẩy quá trình hình thành vạn độc huyết mạch trong cơ thể nàng?"
"Đừng!"
Nữ tử cười khổ.
"Giọt máu của ngươi đã đủ để giúp một cơ thể bình thường hình thành một loại huyết mạch hoàn toàn mới rồi! Nếu ngươi còn cho nàng ấy thêm máu, ngay cả ta cũng không thể khống chế được sự tiến triển trong cơ thể nàng, đến lúc đó, nàng có thể sẽ gặp phiền toái lớn đó!"
Lăng Tiêu không khỏi thở dài yếu ớt nói:
"Nhưng ta không thể cứ ở chỗ này chăm sóc nàng được. Ta còn có việc quan trọng khác cần làm."
"Ngươi cứ yên tâm để nàng ở chỗ ta đi, hết thảy đều không cần lo lắng. Ta sẽ bố trí một loại công pháp chuyên môn thích hợp để nàng tu luyện. Đợi đến khi lực huyết mạch trong cơ thể nàng hình thành, tu luyện thành công, lúc đó ta sẽ để cho nàng tự mình đi tìm ngươi! Thêm nữa, ngươi hiện tại còn đang phải từng bước một giải trừ phong ấn của mình, cũng không phải là trạng thái mạnh nhất, nếu ngươi dẫn nàng đi theo, ngược lại sẽ có chút nguy hiểm."
Lăng Tiêu siết chặt nắm đấm.
"Sớm biết vậy ta đã không để cho Thí Thiên Đế phong ấn tu vi của ta rồi."
"Cũng chớ nên nói như vậy. Ngươi vốn là Tiên Thiên Thánh Linh, mặc dù có lực lượng tuyệt đối, nhưng tâm trí vẫn chưa đủ. Nếu không phong ấn tu vi của ngươi, để ngươi rèn luyện một phen thì ngươi rất dễ dàng bị người khác lợi dụng. Ngươi cũng không cần phải sốt ruột, ta nói rồi, có ta bảo hộ cùng chỉ dạy nàng, ngươi không cần lo lắng."
Lăng tiêu thản nhiên liếc nhìn nàng một cái.
"Ta không thực sự tin tưởng vào thực lực của ngươi!"
Nữ tử trợn mắt tức giận.
"Ta chính là thánh nhân của Thiên Ngoại Thiên, có thể so với chúa tể của thế giới này! Tuy rằng bản thân đang bị trọng thương, nhưng thực lực của ta vẫn tồn tại! Hơn nữa, kinh nghiệm của ta vẫn còn. Cho dù mất đi những thứ đó, ngươi đừng quên, ta còn dạy dỗ ra một vị giới chủ của đại thế giới Tam thiên. Thực lực của Lăng Phi cũng không kém nửa phần so với Thí Thiên Đế và cả ngươi!"
Dừng một chút, nàng lại mở miệng nói:
"Ngươi yên tâm, chồng của ta còn ở bên cạnh ngươi, ta khẳng định sẽ không chỉ dạy nàng không tốt! Vậy ngươi cứ coi như đây là giao dịch giữa hai chúng ta đi!"
"Điều này cũng đúng!"
Lúc hai người còn đang nói chuyện, chợt một đệ tử chạy từ bên ngoài vào, nói:
"Chủ nhân, mấy ngày nay có rất nhiều tu sĩ nhân tộc đến vùng đất Man Hoang của chúng ta!"
Nữ tử khẽ nhíu mày, nói:
"Sao lại như thế?"
"Hồi bẩm chủ nhân, nghe nói, bởi vì Bắc Tề liên hợp với Nam Tống vây đánh Đại Triệu. Chiến sự làm cho bốn phương đều là khói lửa, dân chúng lầm than, một vài tu sĩ vì sợ bị bắt làm vật hi sinh nên đã lẻn đến vùng Man Hoang chúng ta lánh nạn!"
"Cái gì?"
Đồng tử Lăng tiêu co rụt lại.
Trước khi hắn đến, tuy rằng cũng từng nghĩ đến việc Bắc Tề cùng Đại Triệu sẽ có chiến tranh, nhưng thật không ngờ lại đến nhanh như vậy! Nói như vậy, Mục Y Nhân, còn có Viêm Hoàng Minh chẳng phải là.... Sắc mặt hắn trở nên âm trầm đến đáng sợ.
Nữ tử lại nhịn không được lắc đầu.
"Loài người ngu xuẩn, tu hành vốn đã chứa nhiều khó khăn vậy mà bọn họ lại còn tự giết lẫn nhau, thật là không biết tốt xấu."
Lăng tiêu sắc mặt trầm xuống nói:
"Ta phải mau chóng đi đến chiến trường, thủ hạ của ta rất có thể đã tham gia chiến tranh. Nếu ta không đi, với thực lực của họ, nhất định sẽ gặp bất lợi."
Nữ tử lại nhíu mày, nói:
"Ở chỗ ta có một trận pháp không gian, có thể từ nơi này đến thẳng chỗ bão cát tận thế, giảm bớt một ít thời gian cho ngươi!"
"Đa tạ!"
Lăng tiêu quay đầu lại nhìn thoáng qua Cố Minh Yên, đưa tay nhéo nhẹ mũi của nàng.
"Minh Yên, nàng hãy tu luyện cho thật tốt, ta chờ ngày nàng xuất hiện trở lại."
Cố Minh Yên còn đang ở trong mê man, nhịn không được hơi nhíu đầu lông mày, không biết nàng có phải đặc biệt mẫn cảm đối với thanh âm của Lăng Tiêu hay không.
Chỉ có điều, lúc này Thiểm Điện Điêu lại không muốn rời đi, co mình ở trong lòng nữ tử.
Nữ tử nhẹ vỗ về đầu nó, nói:
"Chàng không được tùy hứng, ngoan ngoãn đi theo cùng tu luyện với Lăng Tiêu, hoàn thành đại kiếp nạn, chàng đi theo hắn mới có hy vọng lần nữa trở thành Thánh! Sau khi thành Thánh, ta và chàng mới có thể mãi mãi ở trong trời đất này!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận