Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 614: Vũ Hầu rất trâu bò sao?

"Ta không tin! Ngươi đang lừa ta! Ngươi gạt ta! Ta không tin!"
"Có tin hay không, ngươi không cần nghĩ đến bởi vì ngươi sẽ chết!"
Lòng Mục Y Nhân khẽ động, một cỗ chi lực nguyên tố nhanh chóng tụ thành một khối, dung hòa với nhàu, trên tay nàng hình thành một kiếm quang màu đỏ rực.
Đây là năng lượng Hỏa Diễm để hình thành nguyên tố Kiếm Hỏa Diễm.
Độ sắc bén của nó dễ dàng chém chết đối phương chỉ bằng một nhát! Vừa chém giết vừa thiêu đốt cả thân thể của đối phương, khiến thần kinh đối phương đều sẽ đau đớn đến nổ tung!
Loại chiêu thức khủng bố cực điểm này làm cho tinh thần của Triệu Lâm run lên.
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Ngươi không thể giết ta! Ngươi không thể giết ta!"
Triệu Lâm hét lên nhưng đáng tiếc là Mục Y Nhân đã quyết định giết hắn, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha hắn!
Nàng nhảy lên ép sát cổ họng của Triệu Lâm.
Trường kiếm Hỏa Diễm xẹt qua trong không khí thành một đường hình cung hoàn mỹ.
Thấy nhát kiếm này muốn chém đầu Triệu Lâm, hoàn toàn giết chết hắn, bỗng nhiên trên không nhảy ra một ánh sáng chói mắt.
Đạo tấn công này mạnh hơn, khí thế cũng điên cuồng hơn, lực sát thương của nó thậm chí vượt qua sức mạnh của thanh kiếm Mục Y Nhân!
Cho nên, đối mặt với một kiếm này, cho dù Mục Y Nhân là Đại La Kim Tiên cũng không thể đẩy lùi nhanh chóng được, đồng thời cầm kiếm tấn công về phía đối phương, chống lại năng lượng của đối phương.
Ầm _ _ _!
Trong không khí, một đỏ một trắng, hai tia sáng va chạm vào nhau.
Sau khi dừng lại một giây, hai cỗ sức mạnh này nhanh chóng bắt đầu dữ dội, phóng ra sóng xung kích khiến tất cả Chân Tiên chi cảnh xung quanh đều bị ném bay ra ngoài.
Hai cỗ sức mạnh va chạm nhau, cường độ thật sự kinh khủng.
Sau khi bùng nổ, trận pháp phòng ngự trên đường lại phát sáng lên!
Rất hiển nhiên, nếu trận pháp không tự tăng thêm năng lực, sợ rằng với sức mạnh như vậy sẽ phá hủy đường đi và kiến trúc xung quanh!
Phải biết rằng trước đó Mục Y Nhân một mình ra chiêu, trận pháp này u ám không sáng lên, lại không nghĩ tới nó có thể sáng lên như vậy!
Có thể đoán được cuộc tấn công vừa rồi mạnh đến mức nào!
Mà sóng xung kích này cũng khiến Mục Y Nhân lùi lại một khoảng cách.
Ánh mắt nàng híp lại, gắt gao nhìn bầu trời, ở đó từ từ hạ xuống một người mặc Trường Bào màu trắng, phía trên thêu hình Kim Long.
Thân phận của đối phương không phú thì quý, nếu không, cũng không thể mặc loại y phục cấp bậc này, càng không thể bay lượn trên không ở Vương Thành.
"Phụ Hầu! Phụ Hầu đến rồi! Ha ha ha... Ngươi xong đời rồi! Ngươi xong đời rồi!"
Triệu Lâm hết sức hưng phấn, nhảy cẫng lên reo hò, ánh mắt nhìn về phía Mục Y Nhân vô cùng đắc ý lại tràn đầy thù hận.
Đối phương vừa hạ xuống thì Triệu lâm lập tức ra tiếp đón.
"Phụ Hầu, rốt cuộc ngài cũng đã đến, ngài mà đến chậm một bước thì con đã bị giết chết!"
"Im ngay!"
Vương Vũ Hầu vung bàn tay, trực tiếp quật ngã Triệu Lâm xuống đất.
"Tên súc sinh này, cả ngày không làm việc đàng hoàng, chơi bời lêu lổng, bắt nạt nam chiếm đoạt nữ, nếu không phải bởi vì mặt mũi của mẹ ngươi, ta thật sự muốn giết chết ngươi!"
"Phụ... Phụ Hầu!"
Triệu Lâm ôm mặt, khuôn mặt mông lung, dáng vẻ có chút không biết làm sao.
Vương Vũ Hầu lạnh lùng nhìn lướt qua.
"Còn không mau cút ra đằng sau cho ta, còn ở đây khiến ta mất thể diện nữa."
"Vâng!"
Tuy khí thế của Triệu Lâm có chút giảm xuống nhưng ánh mắt lại tràn đầy lạnh lẽo, gắt gao nhìn vào Mục Y Nhân.
Hôm nay tất cả đều là do Mục Y Nhân làm hại hắn mất mặt như vậy, nếu không phải vì Mục Y Nhân, hắn cũng sẽ không bị phụ thân đánh, Mục Y Nhân đáng chết, hắn nhất định phải khiến nàng bị lăng trì! À không, phải để nàng nếm tất cả mùi vị đau khổ nhất thế gian này, hắn sẽ đích thân tra tấn nàng!
Vương Vũ Hầu liếc qua Mục Y Nhân, hơi chắp tay, sắc mặt lại kiêu ngạo nói:
"Thật không nghĩ đến gặp đại danh Mục Võ Hầu lại bằng cách này này, thật là xấu hổ!"
"Cái gì? Nàng thật là một Vũ Hầu sao?"
Mọi người không khỏi khiếp sợ, trợn mắt há mồm.
Phải biết là Mục Y Nhân cũng quá trẻ tuổi! Mà nữ nhân được phong Hầu bái Tướng, đó là một chuyện cực kỳ hiếm có.
Thật không nghĩ tới Mục Y Nhân nói lại là sự thật!
Vì vậy, mọi người đối với Mục Y Nhân tôn kính thêm mấy phần.
Đương nhiên, trong những người này không bao gồm Triệu Lâm, ngược lại hắn vẫn còn oán hận và tức giận người kia!
Tuổi tác hai người xấp xỉ nhau, mà hắn chỉ là Đại thiếu gia Vương Vũ Hầu Phủ, không phải là Hầu gia, vậy mà Mục Y Nhân lại là Hầu gia.
Cho nên, Mục Y Nhân đã là Đại La Kim Tiên!
Đổi lại là người khác, ai có thể chịu đựng được chứ?
Khó trách hắn bị Mục Y Nhân chỉnh cho thảm như vậy, mà Thủ Bị Quân Vương Thành ra tay cũng vô dụng, thiếu chút nữa là bị giết chết.
Đây thật sự chỉ là không may mắn và sai sót mà thôi!
Mục Y Nhân ngược lại không thèm để ý ánh mắt của hắn, chỉ gắt gao nhìn Vương Vũ Hầu, hừ lạnh một tiếng, nói:
"Vương Vũ Hầu, con của ngươi bắt nạt nam chiếm đoạt nữ trên đường, còn muốn giết người, sao ngươi phải ra tay cứu hắn chứ?"
Vương Vũ Hầu cười ha ha, nói:
"Ta biết, con trai ta thật sự có chút quá đáng, ta sẽ mang nó về nhà, dạy dỗ một trận, để sau này biết phép tắc, từ nay về sau sẽ không bao giờ làm chuyện bậy nữa!"
"Hừ!"
Mục Y Nhân không chút khách khí hừ nhẹ một tiếng.
"Ngươi nói thật là êm tai, ta sao có thể tin được. Ai biết, sau khi ngươi mang hắn trở về có trực tiếp thả đi hay không? Bản Hầu muốn ở đây, ngươi tự mình dạy bảo hắn, cho hắn biết phép tắc là gì!"
Mặt Vương Vũ Hầu co rút một chút, cặp mắt híp lại, tràn đầy sát khí ác liệt.
Nhưng Mục Y Nhân lại không sợ chút nào.
Sau nàng còn có một Lăng Tiêu ở đây, nàng sợ cái gì chứ?
Lúc này Triệu Lâm giận dữ hét lên:
"Ngươi xem phụ thân ta là cái gì chứ? Ông ấy là Vương Vũ Hầu, đệ đệ của Triệu Vương mà ngươi chỉ là một Mục Võ Hầu nhỏ nhoi, ngươi có tư cách gì nói với phụ thân ta như thế?"
Mục Y Nhân trợn mắt, cực kỳ khinh thường.
"Ta cứ nói chuyện như vậy, ngươi có thể làm gì ta chứ?"
Mục Y Nhân hết sức ngông cuồng, khiến Triệu Lâm không thể nuốt giận nhưng đành phải ngậm miệng.
"Ngươi... Ngươi đáng chết! Tên hỗn đản này, ngươi là đồ ngỗ nghịch, ngươi bất trung với Vương Thất Đại Triệu!"
"Hừ! Nếu Vương Thất Đại Triệu dơ bẩn như thế, muốn ta trung thành thì ta cũng không trung thành!"
Lời của Mục Y Nhân tràn đầy ngỗ nghịch, trong nhất thời khiến mọi người không nhịn được hít một hơi thật sâu.
Không ai có thể nghĩ tới, Mục Y Nhân chỉ là một nữ tử mà lại liều lĩnh như vậy.
"Ngươi _ _ _! Ngươi điên rồi! Ngươi điên rồi!"
Triệu Lâm tức giận đến run người.
"Phụ Hầu, ngài phải lập tức giết chết nàng! Nàng là một kẻ phản đồ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận