Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 617: Ta muốn làm gì, ngươi không ngăn cản được.

Tất cả mọi người đều mông lung nhìn Lăng Tiêu, không hiểu vì sao hắn lại mạnh như vậy!
Lăng Tiêu chậm rãi thu hồi nắm đấm của mình, ánh mắt lạnh nhạt nói:
"Hiện tại, các ngươi còn muốn nói gì không?"
Vương Vũ Hầu thở phù một tiếng, lại phun ra một ngụm máu.
Lời Lăng Tiêu nói quả thực đánh thẳng vào mặt hắn, hơn nữa còn đánh mấy cái, khiến hắn không cách nào phản bác lại được.
Một loại tâm trạng khóc không ra nước mắt dần lan ra trong lòng Vương Vũ Hầu, giờ phút này có lẽ hắn đã biết vì sao Mục Võ Hầu trong truyền thuyết lại trâu bò như vậy!
Bởi vì sau lưng nàng, có một nam nhân vô cùng trâu bò!
Mà nghĩ đến con của mình lại ngu ngốc đắc tội với Mục Y Nhân, trong lòng Vương Vũ Hầu không nhịn được muốn phun ra máu.
Sao hắn lại xui xẻo như vậy? Sinh ra một đứa con ngu ngốc như thế? Giờ phút này, thậm chí hắn cũng muốn giết chết thằng con ngu xuẩn này!
Thấy mọi người không trả lời, Lăng Tiêu hừ nhẹ một tiếng, lại mở miệng nói:
"Bây giờ có thể giao con trai ngươi ra chưa?"
Vương Vũ Hầu nhìn Triệu Lâm bên cạnh, Triệu Lâm bị dọa khẽ run rẩy, vội vàng dập đầu xin tha thứ:
"Cha! Con không muốn! Cha! Nhà chúng ta là dòng độc đinh! Cha, ngài không thể giao con ra! Nếu giao con ra, khẳng định sẽ bị bọn họ giết chết! Đến lúc đó, mẹ của con tuyệt đối sẽ đau lòng, khổ tâm đến chết!"
Vương Vũ Hầu thấy Triệu Lâm cầu xin tha thứ, vô cùng đau lòng.
Một mặt hắn căm hận Triệu Lâm, nhàn rỗi không chuyện gì làm lại đi trêu chọc Lăng Tiêu cường giả như vậy!
Mặt khác hắn lại đau lòng, chính mình không thể bảo vệ con của mình!
Lúc này, lần đầu tiên hắn cảm nhận được loại cảm giác vô lực.
Lần đầu tiên trong cả cuộc đời hắn.
Khẽ cắn môi, hắn đứng lên, cầu xin tha thứ:
"Không biết ta có thể dùng một tay của mình đổi lấy tính mạng của con trai ta không! Ta cam đoan, từ nay về sau sẽ không cho nó làm việc ác, lấy tính mệnh của gia đình ta để đảm bảo."
Ánh mắt Lăng Tiêu lạnh nhạt nói:
"Nếu trước đó mà ngươi sớm nghe lời, có lẽ ta sẽ không nói gì. Nhưng ngươi ra tay với nữ nhân của ta, vậy thì không cần lãng phí thêm thời gian của ta!"
Ánh mắt lạnh lùng của hắn khiến Vương Vũ Hầu cảm thấy sợ hãi.
Thực lực của Lăng Tiêu thật sự là quá quá mạnh, khiến hắn không dám đối đầu.
Chỉ là trong lòng hắn nảy sinh cảm giác tuyệt vọng!
Từ phía Vương Cung lại bắn ra hai khí thế cực mạnh, mỗi một đạo đều không thấp hơn khí thế trên người Vương Vũ Hầu!
Tốc độ của đối phương nhanh vô cùng, chỉ trong chớp mắt, toàn bộ giá lâm xuống chính giữa đường.
Hai người mặc Trường bào Văn Long màu vàng nhạt, rất rõ ràng đây là hai vị Vương Tử Đại Triệu!
Hai vị Vương Tử vừa xuất hiện, mọi người lập tức quỳ xuống mặt đất hành lễ.
Vương tử không giống với Vũ Hầu, Vũ Hầu chỉ cao quý hơn so với người bình thường một chút, nhưng Vũ Hầu cũng chỉ là Vũ Hầu, năng lực và quyền hạn của bọn họ đều có giới hạn nhất định!
Trừ phi chính mình quản lý dân chúng, đối với người khác thì bọn họ cũng không có năng lực thống trị!
Nhưng Vương Tử lại không giống vậy, Vương Tử là người dự bị Thái Tử tương lai!
Hôm nay hai Vương Tử này, trong tương lai có một trong số đó có thể là Triệu Vương mới.
Mà cho dù không phải, giờ phút này thì bọn họ cũng đại biểu cho thể diện của Triệu Vương, ai dám bất kính? Không phải là muốn chết sao?
Thấy mọi người quỳ xuống đường, trên mặt hai vị Vương Tử coi như hài lòng.
Vương Vũ Hầu kia cũng cúi chào hai vị Vương Tử, nói:
"Bái kiến Nhị Vương Tử, Bát Vương Tử!"
"Vương Thúc không cần đa lễ. Ngày hôm nay, ở đây đã xảy ra chuyện gì? Sao lại ồn ào như vậy? Vương Thúc lại đánh nhau với Lăng Quân Chủ."
"Chuyện này...."
Mặt Vương Vũ Hầu có chút ửng đỏ, chuyện này thật ra đều do con của hắn đang quấy phá, cho nên hắn có chút đuối lý, không dễ nói chuyện.
Nhưng không nói, nếu để người khác nói chuyện này thì hắn lại rơi vào thế bị động.
Không thể làm gì khác, hắn chỉ có thể khẽ cắn môi, mặt lúng túng nói:
"Thật ra, chuyện này đều do thằng con bất hiếu của ta, bên ngoài gây rối, chọc giận Mục Võ Hầu, cho nên... cho nên mới xảy ra tình huống này!"
Hai vị Vương Tử cười nhạt một tiếng, nói:
"Thì ra là như vậy, chúng ta còn tưởng rằng là chuyện lớn chứ! Đã như vậy, không bằng chúng ta tới làm hòa, chuyện này cứ cho qua như vậy! Mặt khác, Vương Thúc các người đuối lý nên bồi thường cho Lăng Quân Chủ một chút, lại ăn một bữa cơm, Lăng Quân Chủ cảm thấy thế nào?"
Lăng Tiêu hừ lạnh một tiếng.
"Ăn một bữa cơm là cho qua sao? Mgươi nghĩ Lăng Tiêu ta là ăn mày sao?"
"Ha ha! Chúng ta không phải mới vừa nói sao? Sẽ để Vương Thúc bồi thường cho Lăng Quân Chủ!"
"Hừ! Ta giống như người thiếu tiền sao?"
Lăng Tiêu hoàn toàn chặn chết hai vị Vương Tử.
Dù sao, Lăng Tiêu người ta cũng có tư cách nói lời này.
Không nói nhiều, Lăng Tiêu mạnh như vậy, ai có thể địch lại chứ?
Mà cho dù không nói thực lực của Lăng Tiêu thì vỏn vẹn tài sản của hắn, ai có thể địch lại?
Kiếm tiền từ đấu giá, sòng bạc, đấu thú... Linh Hạch đan trở thành thành tốp buôn bán...
Đại Triệu, Bắc Tề, Nam Tống, thậm chí còn có Vương Quốc xa xôi, cũng có lúc cũng làm ăn với Lăng Tiêu!
Theo như truyền thuyết, Lăng Tiêu bây giờ là phú khả địch quốc, còn giàu có hơn so với Đại Triệu Vương Triều!
Trong lòng mấy vị Vương Tử cũng chảy nước miếng vài phần!
Có điều bây giờ không phải lúc nói những chuyện này, mà nói chuyện của Lăng Tiêu và Vương Vũ Hầu Phủ.
Hai vị Vương Tử bị lời nói của Lăng Tiêu phá hỏng, chỉ có thể cười đắng chát một tiếng, nói:
"Không biết Lăng Quân Chủ muốn thế nào?"
Sắc mặt Lăng Tiêu lạnh nhạt nói:
"Mạng của Triệu Lâm!"
Hắn nhàn nhạt phun ra bốn chữ. Bốn chữ này khiến mọi người ở đây vô cùng sợ hãi.
Cho dù mọi người đã biết Lăng Tiêu rất lợi hại, nhưng Lăng Tiêu này cũng quá mức bá đạo đi chứ? Không cho Vương Tử chút mặt mũi nào! Gia hỏa này là xem thường Vương Đô sao?
Nhưng khiến mọi người càng sụp đổ là thái độ của hai vị Vương Tử.
Hai người không dám nói chuyện lớn tiếng với Lăng Tiêu, chỉ cười đắng chát nói:
"Lăng Quân Chủ, chẳng lẽ chuyện này không còn cách nào giảng hoà được sao?"
Bên trong lời nói hết sức chua xót, phải biết là hai người bọn họ chính là Vương Tử Đại Triệu!
Thân là Vương Tử Đại Triệu, cao quý ra sao? Bây giờ lại bị Lăng Tiêu ép đến nỗi ngay cả rắm cũng không dám thả, kìm nén đến mức độ nào chứ?
Đổi lại là người khác, sợ là không nhịn được mà tự sát hoặc là tức giận lên.
Chỉ có tâm lý của hai vị Vương tử là rõ ràng nhất, Lăng Tiêu có bao nhiêu là đáng sợ!
Tên gia hỏa này, không phải bọn họ không nóng tính mà là sợ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận