Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 66: Sổ Sách Rõ Ràng

"Tôn Cao Quan nói quá, ta làm sao dám uy phong trước mặt ngài được chứ?"
Sở Thiên Hùng dù là thở cũng không dám thở mạnh, sau lưng áo đẫ là mồ hôi nhễ nhại rồi!
Người trước mắt hắn mới chính là người uy phong nhất ở Giang Châu a!
So sánh với Tôn Cao Quan mà nói, hắn thật sự là không đáng một đồng!
Giờ phút này, hắn đã rất hối hận rồi, tại sao hắn phải giúp tên hỗn đản Lăng Đại này? Tại sao hắn lại muốn trào phúng Lăng Tiêu như vậy?
Cái này, thật đúng là đá phải miếng sắt rồi!
Tôn Cao Quan liếc mắt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng.
"Ngươi biết thì tốt!"
Sau khi nói xong, hắn cũng cùng Sở Thiên Hùng dài dòng, trực tiếp hướng Lăng Tiêu mà đi.
"Lăng thiếu, ta không mời mà tới, ngươi sẽ không trách tội a?"
Không ai đánh vào mặt người đang cười với mình, mặc dù Lăng Tiêu cao ngạo, cũng hiểu đạo lý nhân tình này a.
Người khác cho hắn ba phần mặt mũi, hắn tự nhiên cũng sẽ không lãnh đạm.
"Tôn Cao Quan có lòng, cám ơn."
"Ha ha ha, ngươi với ta đều là cán bộ nhà nước, gia gia ngươi mừng thọ, ta tự nhiên là nên tới chúc thọ hắn một chút."
Lời này vừa nói ra, mọi người tại đây, không khỏi bị một trận mờ mịt.
Lăng Tiêu chỉ có 18 tuổi mà thôi, hắn là làm sao cùng Tôn Cao Quan làm cán bộ nhà nước được?
Nhất là Lăng đại bá, lúc này nhịn không được nghi ngờ nói:
"Tôn Cao Quan, ngài đây là ý gì?"
Tôn Cao Quan sững sờ, nhìn Lăng Tiêu một chút, khuôn mặt không khỏi có chút khinh ngạc.
"Lăng thiếu, ngươi không có nói cho người nhà biết ngươi bây giờ đã là Long Tổ Thiếu tướng sao?"
Tôn Cao Quan nhàn nhạt nói một câu lại làm cho cả Lăng gia thôn, lại một lần nữa lâm vào trong im lặng.
Long Tổ Thiếu tướng?
Thiếu tướng 18 tuổi?
Từ xưa đến nay, Hoa Hạ từng có sao?
Lăng gia, Lăng Tiêu, đây là muốn nghịch thiên sao?
Không có một ai hoài nghi tin tức này!
ĐỪng có mà nói giỡ, tin tức này thế nhưng à do Tôn Cao Quan chính miệng nói ra a!
Giờ khắc này, Lăng đại bá cũng tốt, Lăng Tam thúc cũng được, sắc mặt hai người lập tức trắng bệch như sáp!
Thiếu tướng!
Thiếu tướng 18 tuổi!
Không phải là 20,30 tuổi đâu?
Thực lực Lăng Tiêu bây giờ đã đạt tới trình độ nào rồi?
Buồn cười nhất là trước đó bọn họ lại còn xem thường Lăng Tiêu a!
Ông trời, bọn họ là ngu xuẩn cỡ nào chứ? Thiên đường không đi mà cứ hướng đại ngục bước tới làm gì?
Lăng lão gia tử, sớm đã khóc không thành tiếng.
"Con trai của ta, ngươi mở mắt ra nhìn xem a, con của ngươi, thành long... ! Ô ô ô...."
Toàn bộ thôn dân của Lăng gia thôn, tại thời khắc này đều là hoảng sợ cùng đến mức oán hận đối với Lăng Tiêu!
Từ thời khắc này, bọn họ đối Lăng Tiêu chỉ có kính sợ mà thôi!
Bởi vì Lăng Tiêu, thế nhưng lại là kiêu ngạo của toàn bộ Lăng gia thôn!
Thôn trưởng vung tay lên, các thôn dân không nói hai lời, vội vàng quỳ xuống.
Sau khi người đầu tiên quỳ xuống, những người khác cũng là kéo nhau mà quỳ xuống!
Giờ khắc này, Lăng Tiêu đứng đó, đứng ngạo nghễ trước của lớn của Lăng gia, được mấy ngàn người cùng nhau quỳ bái
Cái này... Thật đúng là một huyền thoại rồi!
Thậm chí cả Mục Y Nhân, cũng là tim đập như muốn nhảy ra ngoài a!
Tuy nhiên nàng đã thấy qua một lần, quần hào ở Giang Châu trước mặt nàng quỳ bái.
Nhưng lần này, so với quy mô, so về người đều là vượt xa lần trước.
Hôm nay, những người này quỳ bái không phải là Quỷ Cốc thiếu chủ! Mà chính là Long Tổ Thiếu tướng!
Long Tổ, Thủ Hộ giả của Hoa Hạ, càng là bảo vệ cho sự an nguy của nước nhà!
Mà hắn, chồng tuơng lai của Mục Y Nhân nàng, không chỉ là thành viên bên trong Long Tổ mà là hẳn một Thiếu Tướng của Long Tổ a!
Giờ khắc này, cho dù là Mục Y Nhân, cũng không nhịn được mà dâng trào nhiệt huyết.
Lăng Tiêu, chính là một thần thoại trong mắt của nàng, khiến cho nàng càng lúc càng chìm sâu trong đó mà không cách nào tự kiềm chế!
Lăng Tiêu hướng về bốn phía nhìn lướt qua, mới mở miệng nói:
"Hôm nay, là đại thọ 70 của gia gia ta. Cám ơn chư vị đã đến mừng thọ cho gia gia của ta."
"Bất quá hôm nay, ngoại trừ việc mừng thọ cho gia gia, còn có một số gia sự, ta cần phải xử lý."
"Tôn Cao Quan, Tào cục, Đạo Sơ... Các ngươi đều là nhân vật có mặt mũi ở Giang Châu. Thôn trưởng, ngươi cũng là thôn trưởng của Lăng gia thôn chúng ta! Làm phiền các ngươi đến đây để làm chứng cho ta đi!"
Nói xong, hắn một tay nắm gia gia, một tay nắm Mục Y Nhân, đi vào trong đình viện.
Tôn Cao Quan hướng về phía mấy người bên cạnh nói:
"Lăng Thiếu đã mở miệng, vậy chúng ta thì đi vào đi!"
"Được rồi!"
Từng người một đi vào trong đình viện, Lăng đại bá cùng Lăng Tam thúc nhìn nhau, Lăng Tam thúc ánh mắt lúc này đã tràn đầy hoảng sợ.
"Đại ca... Làm sao... Làm sao bây giờ?"
Lăng đại bá khẽ cắn môi!
"Đi, vào xem sao! Ta có Hoa gia chống lưng, ta cũng không tin hắn còn có thể lật được cái bàn này!"
Vừa đi vừa nói chuyện, Lăng đại bá liền dẫn đầu đi vào, Lăng Tam thúc cũng đang run rẩy bước theo sau.
Lăng Tiêu mang theo gia gia cùng Mục Y Nhân đi vào trong phòng, Lăng đại nương kia vẫn cofnyeen vị ở trên ghế gia chủ mà bắt chéo hai chân, cùng Lăng Tam thẩm cười ha hả nói cái gì đó.
Lăng Tiêu nheo mắt lại, âm thanh lạnh lùng nói:
"Gia gia còn tại nhân thế, ai cho ngươi lá gan ngồi ở chủ vị như vậy?"
Lăng Đại nương nhíu mày.
"Ta ngồi ở nơi nào, còn cần ngươi đến nói chuyện sao? Lại nói, lấy thân phận Đại bá ngươi bây giờ, chúng ta ngồi trên chủ vị, cũng là hết sức hợp tình hợp lý! Đến phiên ngươi ở chỗ này nói này nói kia sao?"
Lăng Tiêu lạnh lùng nói:
"Trương Đạo Sơ!"
"Có thuộc hạ!"
"Vả miệng!"
"Vâng!"
Trương Đạo Sơ đén chỗ của Lăng đại nương, Lăng Đại nương sắc mặt đại biến.
"Này! Lăng Tiêu, thằng ranh con ngươi muốn làm cái gì?"
Vừa dứt lời, Trương Đạo Sơ liền đi tới trước mặt, bắt lấy cánh tay của nàng, hung hăng kéo nàng qua một bên, hai bàn tay trực tiếp quất vào mặt của Lăng đại nương!
Hai bên mặt nàng đều bị đánh cho sưng thành đầu heo!
"A — —! Ngươi — —! Ngươi dám đánh ta? Thằng nhãi con, ngươi muốn chết a!"
"Làm càn! Tiện nhân ngươi còn không ngừng miệng?"
Trương Đạo Sơtiếp tục vung hai bàn tay, đem Lăng Đại nương quất đến khắp miệng đều là máu!
Lăng Nhiên cùng Lăng Tâm, lập tức tiến lên.
"Hỗn trướng! Ngươi dám đánh ta mẹ? Muốn chết!"
Trương Đạo Sơ lạnh hừ một tiếng, chân đạp một phát, trực tiếp đem Lăng Nhiên đạp ngã xuống đất.
Lăng Tâm tuổi còn nhỏ, Trương Đạo Sơ ngược lại là không có xuất thủ với nàng, nhưng nàng lại là âm hiểm vô cùng, trực tiếp xuất thủ, hướng tới chỗ hiểm của Trương Đạo Sơ mà đánh.
Trương Đạo Sơ cũng chỉ là người bình thường, nếu bị nàng đập trúng, chắc chắn sẽ không có cháu nối dõi rồi!
Tròng mắt Lăng Tiêu hơi híp lại, bước tới phía trước, trực tiếp đạp nàng bay ra bên ngoài!
Tình cảnh này rơi trong mắt của Lăng đại bá vừa mới bước vào, hắn lúc này phẫn nộ quát:
"Lăng Tiêu, ngươi đang làm cái gì?"
Lăng Đại nương nhào tới ôm lấy nữ nhi, một trận gào khóc.
"Họ Lăng, ngươi là tên súc sinh không có lương tâm! Ngươi xem ngươi đánh cháu của ngươi, đem đại nương của ngươi là ta ra đánh thành bộ dáng gì? Ngươi, Lăng đại, ngày hôm nay nếu không báo thù cho chúng ta, hai người chúng ta liền ly hôn!"
Lăng đại bá mặt giận dữ, gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Tiêu.
"Lăng Tiêu, ngươi đừng khinh người quá đáng! Ngươi đừng tưởng rằng chính mình có chút khả năng, thì có thể lớn lối như thế! Trong mắt ngươi còn không có một chút quy củ nào sao? Ngươi đem Đại bá là ta đây để ở nơi nào rồi?"
Nhưng Lăng Tiêu liền không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái.
Hắn chỉ là đưa gia gia đưa về chủ vị phía trên mà ngồi, sau đó, hắn cùng Mục Y Nhân đứng hai bên của gia gia.
"Lăng Đại, ngươi trong mắt ta bây giờ, ngay cả cái rắm cũng không bằng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận