Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 797: Lăng Tiêu chi uy!

"Quân Chủ, bọn lưu manh này trốn trong hoàng cung rồi! Trong hoàng cung sử dụng đều là trận pháp tốt nhất, so với phía ngoài mà nói tốt hơn rất nhiều lần, chỉ sợ là dễ thủ khó công a!"
Lăng Tiêu sắc mặt lạnh lùng nói:
"Không cần khẩn trương, bọn họ có trận pháp phòng ngự, thế nhưng mà trận pháp với ta mà nói chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi! Cái này sẽ chỉ khiến bọn họ nhanh chóng diệt vong mà thôi!"
Dứt lời, Lăng Tiêu chậm rãi đi ra phía trước, ra tay đặt ở phía trên trận pháp phòng ngự, chậm rãi thôi động linh khí trong cơ thể!
Cảm nhận được linh khí của Lăng Tiêu, những trận pháp phòng ngự này lập tức khởi động cơ chế bảo hộ của bản thân, bắt đầu điểm sáng lên, đồng thời bắt đầu hấp thu linh khí bên trong linh thạch của trận pháp, cùng bên trong không khí chung quanh!
Theo sức mạnh của Lăng Tiêu tăng thêm, lực lượng trong trận pháp cũng liên tục không ngừng tăng lên.
Rốt cục, mắt thấy lực lượng trận pháp đạt đến cực hạn, liền muốn bạo phát ra, Lăng Tiêu đột nhiên ra tay, từ trong cánh tay áo, bắn ra một vệt kim quang!
Tru Tiên Kiếm!
Thanh Thần khí khai quốc này của Đế Quốc Đại Chu có lực lượng quỷ dị không có gì sánh kịp, nó có thể dễ như trở bàn tay phá vỡ trận pháp, phá vỡ mọi lực lượng hình thành từ linh khí!
Kiếm quang dài vượt qua vạn trượng, tại trong chớp mắt liền trực tiếp bộc phát ra thần lực không có thể ngăn cản, dễ như trở bàn tay đem trận pháp xé rách!
Liền làm cho cả vùng run động lên, vỡ ra!
Hoàng cung hùng vĩ cũng bởi vì một kiếm này của Lăng Tiêu trực tiếp sụp đổ.
Trong đó, vô số Hoàng Tộc Đại Chu dưới một kiếm này đều hoàn toàn ngăn cản không nổi, bị chém nát tại chỗ!
Lăng Tiêu vung tay lên, hơn 1 triệu đại quân sau lưng không nói hai lời, vọt thẳng tiến vào hoàng cung.
Lúc này, vốn dĩ những tu sĩ Đại Chu này còn mang may mắn trong lòng, trong nháy mắt bị dọa đến tiểu trong quần, chạy trốn thật nhanh!
Tuy nhiên đáng tiếc là, trận pháp hoàng cung Đại Chu không phải hợp thành một thể, mà chính là nhiều cá thể đơn độc liên hợp thành một khối! Lăng Tiêu phá vỡ trận pháp chỉ là một khối trận pháp trước mặt hắn, trận pháp ở nơi khác lại không có phá vỡ đã tạo thành cục diện, những người này muốn chạy trốn lại không có chỗ để trốn!
Mà đệ tử Viêm Hoàng Minh hận thấu xương đối với Hoàng Tộc Đại Chu, chớ đừng nói chi là bọn họ vừa rồi còn bị Hoàng Tộc Đại Chu đè ép đánh cho một trận, kém chút muốn diệt vong!
Hiện tại, bọn họ đối với Hoàng Tộc Đại Chu cũng sẽ không nương tay, nhân từ một chút xíu!
Bị sự phẫn nộ gia trì, những đệ tử này đều giết đến đỏ cả mắt, không cho bọn hắn một cơ hội chạy trốn nào.
Trong lúc nhất thời hoàng cung Đại Chu đều là một màu máu đỏ tươi.
Lăng Tiêu thì đặt hai tay sau lưng, chậm rãi tiến về chỗ sâu của hoàng cung.
Chung quanh căn bản không có người dám tới gần bên cạnh hắn, ai cũng biết thực lực của Lăng Tiêu kinh khủng đến cỡ nào, đụng tới hắn tuyệt đối sẽ là một con đường chết!
Mà cho dù có cao thủ cá biệt muốn ra tay đối với Lăng Tiêu, nhưng cũng bị cao thủ Viêm Hoàng Minh bên người Lăng Tiêu ngăn lại, loạn quyền đánh chết!
Kể từ đó, lại càng không có người dám ngăn cản Lăng Tiêu!
Lăng Tiêu đi một đường thẳng tại trong hoàng cung Đế Quốc Đại Chu.
Rất nhanh, hắn liền đi tới phía trước chánh điện trong hoàng cung, trước kia nơi này chính là nơi tảo triều của Đại Chu.
Nơi này cũng là biểu tượng của Hoàng thất Đại Chu, càng là trụ cột tinh thần của Hoàng Tộc Đại Chu! Nếu như không có nơi này, đối với Hoàng Tộc Đại Chu mà nói chính là đả kích mang tính hủy diệt!
Hoàng đế Đại Chu chết đi đã là đả kích thật lớn đối với bọn hắn, hiện tại lại bị hủy cung điện, bọn họ cũng không cần sống!
Lăng Tiêu từng bước một bước vào trong cung điện, tất cả Thân Vương đều trợn mắt nhìn Lăng Tiêu! Tất cả Hoàng tử công chúa, tất cả Đại Thần, thậm chí tất cả thái giám đều hận không thể đem Lăng Tiêu rút gân lột da!
Lăng Tiêu đang phá hủy tương lai của bọn hắn a!
Sau khi hủy diệt Đại Chu, những người bọn họ liền không còn có tương lai!
Nhưng Lăng Tiêu không thèm để ý chút nào, chỉ là sắc mặt lạnh lùng đi đến phía trên đài cao.
Trên đài cao, hai vị Thân Vương đứng đấy, còn có một Hoàng tử nho nhỏ!
Tiểu Hoàng tử đoán chừng chỉ có mười mấy tuổi, một thân tu vi chỉ mới đạt tới cấp độ Thái Ất Tán Tiên mà thôi!
Giờ phút này, hắn đã bị dọa tè ra quần! Đối mặt với Lăng Tiêu, chỉ là một chút uy thế nhỏ hắn đã không chịu nổi.
Hai vị Thân Vương Đại Chu dù sao thực lực cũng là Tiên Tôn nhất phẩm, đối mặt với Lăng Tiêu ngược lại có thể kiên trì một chút.
"Lăng Tiêu, ngươi thật to gan, vậy mà cả gan dám đi tới nơi này, ngươi quả thực là phạm thượng! Ngươi đem Hoàng thất Đại Chu ta thả ở nơi nào?”
"Dông dài!"
Lăng Tiêu trực tiếp phất một bàn tay, một Thân Vương cấp bậc Tiên Tôn bên trong đó ngay cả phòng ngự đều phòng ngự không được, liền bị Lăng Tiêu một tát hất bay ra ngoài.
Thân Vương còn lại bị dọa đến khẽ run rẩy, sắc mặt trắng bệch, trên trán mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, không ngừng rơi xuống như là mưa vào mùa hạ.
Tiểu Hoàng tử bị dọa đến run lẩy bẩy, bắt lấy ống tay áo Thân Vương, một mặt sợ hãi hỏi:
"Hoàng thúc, chúng ta... Chúng ta nên làm gì?”
Trong lòng Thân Vương kia sụp đổ, hắn nào biết được làm sao bây giờ? Nếu như hắn biết rõ làm sao bây giờ, hắn đã sớm ra ngoài giết chết Lăng Tiêu, còn cần ở chỗ này lãng phí thời gian sao?
Lúc này, Lăng Tiêu đã chậm rãi nhìn hắn một cái, chỉ là một ánh mắt cực kỳ bình thường này lại làm cho đối phương bị dọa đến sụp đổ.
Xong, ta phải chết!
Tại trong lúc nguy cấp, hắn vẫn là lựa chọn tính mạng của mình!
Cho nên, hắn không chút do dự giơ tay lên, la lớn:
"Ta... Ta đầu hàng!"
Lăng Tiêu thản nhiên nói:
"Coi như ngươi có một chút đầu óc, cút xuống đi!"
"Vâng vâng!"
Thân Vương kia bỗng thở dài một hơi.
Lăng Tiêu có thể không tìm hắn gây phiền phức, quả thực so với chuyện gì cũng đều vui vẻ hơn.
Hắn giờ khắc này đã hoàn toàn nghĩ thông suốt.
Cái chó má gì mà hiệu trung với Hoàng thất Đại Chu chứ? Vì người khác tận trung, đối với mình mà nói, không có một chút tác dụng! Hiện tại đại thế đã mất, nói nhảm nữa chính là lãng phí thời gian của mình, cũng thuận tiện lãng phí luôn tính mạng của mình.
Dứt khoát sống sót trước rồi nói sau, nếu như ngày nào đó không sống nổi nữa, thì chọn cái chết mà thôi.
Mà sau khi nhìn thấy hắn chạy đi xuống, tiểu Hoàng tử kia cực kì hoảng sợ, nhỏ giọng khẩn cầu nói:
"Trấn... Trấn Cương Vương, ta... Ta cũng đầu hàng, có được không?”
Lăng Tiêu gật gật đầu.
"Muốn đầu hàng liền lập tức xéo đi, đừng lắc lư ở dưới mí mắt ta, làm cho ta phiền lòng!"
"Tốt tốt tốt, đa tạ Trấn Cương Vương, đa tạ Trấn Cương Vương!"
Nói xong, tiểu hài tử điên cuồng chạy trốn! Rất hiển nhiên, hắn cảm giác mình đã giành lấy cuộc sống mới, cho nên, hắn ko dám có chút chủ quan, thật nhanh đuổi kịp Hoàng thúc của mình, dù cho Hoàng thúc này đã từng bỏ rơi hắn một lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận