Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 833: Đỉnh Phong Nhân

"Hắc hắc hắc...."
Tâm Ma cười đắc ý, nói:
"Ngươi đoán không sai! ! Nếu ta không nghĩ ra biện pháp cho nhiều người như vậy tự giết hại lẫn nhau, ta sao có thể có khả năng che giấu sự chú ý của Thiên kiếp? Rồi làm sao có thể đối phó được ngươi chứ?”
"Đáng tiếc! Chỉ e là ngươi giỏ trúc múc nước, công dã tràng!"
Lăng Tiêu hừ lạnh một tiếng, theo sát phía sau, hắn động ý niệm thì trên bầu trời, nhanh chóng ngưng tụ ra một thanh trường kiếm lôi đình, trên thân phát ra từng tia lửa điện khiếp người!
Mà Tâm Ma cũng không nhượng bộ nửa phần!
"Có chút ý tứ! Hôm nay để ta xem xem, đến cùng là bản thể ngươi lợi hại, hay là Tâm Ma này lợi hại! Lăng Tiêu, chết đi cho ta!"
Dứt lời, linh khí quanh thân Tâm Ma bắt đầu vận chuyển, thoáng cái thì toàn bộ khí tức đều trở nên đỏ như máu!
Khí tức này nhanh chóng tăng vọt, đồng thời, trong tay Tâm Ma cũng ngưng tụ ra một thanh trường đao màu máu, trường đao không chút nào lép vế so với lôi đình cự kiếm của Lăng Tiêu, uy lực cũng làm cho người ta không dám nhìn thẳng!
Hai cỗ lực lượng này ở cùng một chỗ, thì chưa xuất thủ liền đã làm cho cả vách ngăn không gian trên bầu trời bắt đầu vặn vẹo! Có thể thấy được uy lực của nó mạnh mẽ đến nhường nào.
Mà nương theo hai người xuất thủ, trong một chớp mắt liền biến mất ngay tại chỗ, hoàn toàn không có bóng người nào, có thể thấy rõ ràng, phương hướng chiến đấu của hai người này, thậm chí cả bầu trời cũng không tìm thấy được dấu vết nào hai người kia chiến đấu!
Đây là bởi vì, tần suất chiến đấu của hai người đã vượt qua giới hạn cao nhất của giới diện này, dẫn đến thời không sụp đổ!
Mỗi lần hai người giao thủ, chỉ cần đánh ra bất kỳ sóng xung kích nào thì sau đó cũng đều bị thời không sụp đổ lập tức hấp thu hết!
Một vị cao thủ Tiên Tôn trong liên quân không nhịn được nhíu mày, nói:
"Kì quái! Đến cùng là chuyện gì xảy ra a! Tại sao lại không thấy được dấu vết chiến đấu của bọn họ chứ?"
"Đúng đó! Hai người này chẳng lẽ đã rời khỏi nơi này, tiến đến chỗ không có ai bắt đầu chiến đấu sao?”
"Không sai, có lẽ chính là khả năng này, hai người đó không muốn ở chỗ này chiến đấu sợ thương tổn đến những người khác!"
Nhưng tiếng nói của bọn họ vừa mới hạ xuống xong, thì lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn!
Hai người này đến một tiếng động cũng không cứ thế bị vặn gãy cổ! Thậm chí cơ hội phản kháng đều không có, bọn họ còn không cảm nhận được mình bị công kích lúc nào, liền bị vết nứt không gian trực tiếp đánh trúng!
"Lực lượng thật đáng sợ! Nhanh! Chạy mau! !"
Mọi người bắt đầu hét ầm lên, điên cuồng chạy trốn, thế nhưng là, mọi người không có nghĩ tới là, ngay lúc bọn hắn định chạy trốn, rất nhiều người bởi vì không nhìn thấy không gian vết nứt, mà trực tiếp bị chém đứt thành từng mảnh!
Bọn họ chết bởi chính tay mình, vì bọn hắn không cách nào nhìn thấy những bẫy rập vô hình ở trước mắt kia!
Loại bẫy rập vô hình này để tất cả mọi người trên chiến trường ngày càng hoảng sợ, người người cảm thấy bất an!
Nhìn tràng cảnh nguy cơ tứ phía này, Mục Y Nhân cắn chặt răng, khuyên giải nói:
"Tất cả mọi người đều không được chạy loạn, toàn bộ đứng tại chỗ!"
"Vâng!"
Thủ hạ của nàng tuy cũng kinh hồn bạt vía, vô cùng hoảng sợ, thế nhưng mỗi người vẫn lựa chọn tin tưởng Mục Y Nhân, gặp nguy không loạn!
Nhưng vận khí của bọn hắn không tệ, tin tưởng theo lời Mục Y Nhân, mọi người ngược lại không có bất kỳ thương tổn gì! Toàn bộ đều an ổn đứng tại chỗ!
Bọn họ được như vậy chủ yếu là vì thời điểm Lăng Tiêu cùng Tâm Ma chiến đấu, mặc dù không cách nào phân thần bảo hộ mọi người, có điều hắn cũng lường trước được lúc hai người chiến đấu sẽ dẫn đến không gian đổ sụp, vì bảo hộ mọi người cho nên Lăng Tiêu trực tiếp dời tất cả công kích tránh khỏi vùng không gian này!
Chỉ cần không chạy loạn, không phi hành, cơ hồ rất khó đụng phải vết nứt không gian!
Mà giờ phút này, chỉ có những người trong đại quân liên minh đang không ngừng bị trảm sát, mỗi giây lại thêm ngàn vạn người chết đi, nhìn những thảm trạng cực kỳ khủng khiếp kia khiến phe Mục Y Nhân cũng không đành lòng!
Trái ngược với thảm cảnh ở bên dưới, Tâm Ma lại chiến đấu vô cùng hưng phấn! Bởi vì, mỗi khi người của đại quân tử vong, huyết khí đều sẽ bị hắn hấp thu, lực lượng của hắn điên cuồng tăng gấp đôi! Đối phó với Lăng Tiêu cũng càng thêm nhẹ nhõm!
Khi hai người chiến đấu lúc ban đầu còn ngang tài ngang sức, nhưng về sau Tâm Ma thậm chí trực tiếp áp chế Lăng Tiêu, tốc độ công kích của hắn nhanh đến nỗi Lăng Tiêu cũng không thể phòng ngự được!
"Ha ha ha ha... Lăng Tiêu, ngươi thấy không? ? Ta đây gọi là thanh xuất vu lam mà thắng vu lam (màu xanh lấy từ chàm ra mà xanh hơn chàm) ! Tuy ta chỉ là cái Tâm Ma nho nhỏ nhưng ta lại có thể làm đến bước này, làm cho bản thể ngươi cũng phải hổ thẹn! Ha ha ha... Lăng Tiêu, ta muốn giết ngươi! Ta muốn đoạt hết tất cả lực lượng trong cơ thể ngươi!"
Tâm Ma điên cuồng chém thẳng khiến lôi kiếm trong tay Lăng Tiêu gãy mất, cơ thể Lăng Tiêu thì bị Tâm Ma chém ra vô số vết thương đỏ ngòm! Lực lượng của Lăng Tiêu cũng bị Tâm Ma tham lam thôn phệ.
Tâm Ma hai mắt tinh hồng, hưng phấn không gì diễn tả được, nó biết từ giờ phút này thắng lợi bắt đầu nghiêng về phía mình!
Chỉ cần thêm chút thời gian Tâm Ma sẽ hoàn toàn chiếm được thân thể của Lăng Tiêu! Đến khi đó, nó chính là tồn tại cường đại nhất trên đời này! Dù cho 3000 Đại Thế Giới thì cũng không có ai có thể đối phó được hắn nữa!
Hắn sẽ trở thành tồn tại ngạo thiên lập địa!
Lăng Tiêu cắn chặt hàm răng, đây là trận chiến của riêng hắn, chỉ thuộc về một mình hắn! Đối phương là Tâm Ma của hắn! Cũng là bản thân hắn!
Nếu như không thể chiến thắng Tâm Ma, hắn cũng không còn cách nào vượt qua một bước thuộc về mình kia. Thậm chí, tính luôn lực lượng của hắn, thân thể của hắn, toàn bộ cũng sẽ thuộc về người khác!
Thật đến lúc đó, chỉ sợ, liền bọn người Mục Y Nhân cũng không thể bảo vệ chính mình! !
Hắn đã từng có được lực lượng vô hạn nhưng lại chỉ là một Thánh Linh nửa mê nửa tỉnh, hắn vì muốn sống một cách trọn vẹn, vì muốn trở nên mạnh mẽ hơn, trở thành một cường giả chân chính nên hắn lựa chọn nhập thế tu luyện!
Hắn cho tới nay đều không sợ bất kì lực lượng nào trên thế gian này, hắn căn bản cũng không để mọi thứ vào mắt!
Nhưng cho đến hôm nay, trong đời người của hắn vậy mà lần thứ nhất lại khát vọng lực lượng, lại muốn có được lực lượng như thế!
Nhưng hắn không cảm nhận được mình trở nên yếu đi mà ngược lại hắn còn trở nên mạnh hơn!
Trước kia, hắn chỉ có được lực lượng, hắn bị lực lượng nắm trong tay, hắn chỉ là một cái ý niệm, một cái thân xác đại diện cho lực lượng mà thôi!
Nhưng hiện tại, hắn là một sinh mệnh thể hoàn chỉnh, hắn có người mình yêu thương, có thân tình, có hết thảy!
Hắn có mục tiêu để mình có thể phấn đấu, hắn cũng có khát vọng có thể bảo vệ hết thảy!
Bởi vì những thứ này, có thể cho hắn khả năng vô hạn, giờ khắc này, Lăng Tiêu đã sớm quên đi tất cả đau đớn trên cơ thể! Quên đi chính mình đang toàn thân máu tươi, cũng quên đi chính mình bị tầng tầng phong ấn đè nén!
"Nay ta làm vua, nguyện lấy huyết nhục xây Vạn Lý Trường Thành!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận