Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 84: Ta Dám Diệt Cả Thiết Quyền Tông Lại Không Thể Giết Ngươi Sao

Lúc Lăng Tiêu từ Thiết Quyền Môn quay trở về, từng tia nắng yếu ớt của mặt trời cũng bắt đầu lóe lên ở phía Đông.
Ở trên lầu hai của Lăng gia y quán ngược lại vẫn còn lóe lên ánh đèn.
Trong lòng Lăng Tiêu không khỏi cảm thấy ấm áp.
Mũi chân hắn điểm nhẹ, thân thể liền trôi nổi ở giữa không trung, nhẹ nhàng gõ gõ vào cửa sổ.
Sau chốc lát, Mục Y Nhân liền lập tức mở phăng cánh cửa, đôi mắt xinh đẹp của nàng đã có chút sưng lên.
Lăng Tiêu nhảy vào trong phòng, nhẹ nhàng gõ một cái lên đầu của nàng.
"Ngươi có phải ngốc hay không? Ta không phải đã bảo ngươi đi ngủ sớm rồi sao?"
Mục Y Nhân có chút ủy khuất xoa xoa lấy cái đầu nhỏ.
"Người ta là muốn... Chờ ngươi trở về mới an tâm mà!"
Lăng Tiêu thở dài ra một hơi, đem Mục Y Nhân ôm vào trong lòng.
"Ngươi thật ngốc!"
"Ta mới không ngốc đó!"
Mục Y Nhân chu cái miệng nhỏ nhắn lên mà nói, sau một lúc lâu, nàng mới mở miệng, nói khẽ:
"Lăng Tiêu, ngươi có thể hứa với ta, về sau đừng đi chém chém giết giết nữa có được hay không? Ta đã lạc mất ngươi đi một lần, ta không muốn lại mất đi ngươi lần thứ hai nữa đâu."
Lăng Tiêu nâng cằm Mục Y Nhân lên, hôn nhẹ lên trán nàng một cái.
Rất thơm a!
"Nếu ta buông đao xuống thì ta không thể nào bảo hộ ngươi được, cầm đao lên thì ta không thể nào ôm chặt được ngươi!"
"Thế gian này hiếm có việc nào có thể vẹn cả đôi đường đâu, đợi ta lấy xong thiên hạ, lại giải ngũ về quê, để cho ngươi vì ta mà pha trà đó."
Mục Y Nhân ôm chặt Lăng Tiêu, mũi thì tham lam hít lấy mùi hương trên người hắn.
"Cho dù vậy, ta vẫn ở bên cạnh để chăm sóc ngươi."
"Ngươi thắng, ta cùng ngươi quân lâm thiên hạ."
"Ngươi thua, ta cùng ngươi Đông Sơn Tái Khởi."
"Nếu có một ngày ngươi mệt mỏi rồi thì chúng ta lại cùng nhau đi trốn vào nơi rừng sâu núi thẳm, ở tại đó liền có thể sống qua ngày, lại có thể cùng nhau sinh ra vài tiểu hài tử mập mạp."
Lăng Tiêu ấm lòng cười một tiếng.
Có vợ như thế, còn cầu mong gì nữa?
Một đêm này, Lăng Tiêu không rời Mục Y Nhân lấy nửa bước.
Những sự tình xảy ra trong đó, ngoại trừ hai người, không ai có thể biết được.
Ngày hôm sau, vừa mới sáng sớm thì Mục Y Nhân đã rời khỏi Lăng gia y quán đến công ty để đi làm, nhưng có thể tới đón nàng (chả biết ai đón a).
Nhìn thấy bóng chiếc xe chạy đi xa, Minh Thừa nhịn không được mà cười hắc hắc.
"Xem ra Tiểu Thiếu Chủ chẳng mấy chốc sẽ mất zin đó a!"
Tú Nhi trợn trắng mắt lên.
"Minh gia, ngươi chớ nói lung tung, coi chừng Thiếu chủ nghe được thì sẽ hung hăng xử phạt ngươi!"
"Cái này có là cái gì? Nam hoan nữ ái, còn không cho phép người ta nói hay sao? Nói đi cũng phải nói lại, hai người bọn hắn cô nam quả nữ, sống chung một phòng, ta cũng không tin lửa gần rơm mà lâu ngày không bén."
"Ngươi không hiểu Thiếu chủ rồi, Thiếu chủ không phải loại người như vậy! Nếu hắn chưa cùng Mục tiểu thư kết hôn thì hắn chắc chắn sẽ không tùy ý động chạm đến nàng."
"Tiểu hài tử, ngươi không hiểu nam nhân rồi!"
Vừa dứt lời, âm thanh của Lăng Tiêu bất thình lình truyền đến.
"Xem ra ngươi rất hiểu nam nhân a! Ngươi có muốn để ta tìm cho ngươi mấy tên soái ca để ngươi nghiên cứu một chút?"
Minh Thừa trong nháy mắt xấu hổ vô cùng.
"Khụ khụ... Thiếu chủ, ta đây chỉ là đùa giỡn thôi! Ngài đừng để trong lòng!"
Lăng Tiêu liếc mắt nhìn hắn, hừ nhẹ một tiếng.
"Ngươi còn chưa tu luyện tới Võ Thánh?"
"Ngạch... Còn chưa có a."
"Chưa có còn không mau đi tu luyện? Ngươi nhàn rỗi như vậy rốt cuộc có muốn ăn cơm hay không?"
"Đúng a, ta đi liền!"
Nói xong, Minh Thừa không nói hai lời, như một làn khói mà đi ra ngoài.
Tú Nhi không nhịn được hé miệng cười khẽ, Lăng Tiêu thì có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu.
"Về sau ngươi chớ có cùng Minh Thừa khua môi múa mép, hắn là Võ Đế chuyển sinh, tu luyện so với người bình thường thực sự nhanh hơn rất nhiều. Ngươi vẫn là nên chú tâm vào việc tu luyện hơn đi."
"Vâng! Thiếu chủ, Tú Nhi biết."
"Trở về tu luyện đi, y quán không khai trương, ngươi cũng không phải bận rộn làm gì."
"Vâng!"
Tú Nhi vừa mới chuẩn bị quay người trở về trong phòng tu luyện, ngoài cửa liền chạy đến bốn năm chiếc Audi A8.
Cái này không khỏi làm cho nàng nhíu mày.
"Thiếu chủ, hay để ta ra ngoài đuổi bọn họ đi a."
Nàng cứ tưởng những người này là bệnh nhân, đến đây để chữa bệnh, đang chuẩn bị bước ra ngoài thì Lăng Tiêu lại phất phất tay.
"Không cần, những người này không phải bệnh nhân."
Lúc bọn họ còn đang nói chuyện, sáu lão giả khoác áo bào màu trắng đã từ trên xe bước xuống, ào ào hướng về phía nội viện của Lăng gia y quán mà đi tới.
Sáu người này tuy tuổi tác đã không nhỏ, thế nhưng khí thế lại bất phàm, nhất là trên áo choàng màu trắng còn có thêu lên Long Văn kim tuyến!
"Chúng ta mạo muội tới quấy rầy rồi, Lăng Thiếu Tướng từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ!"
Lăng Tiêu sắc mặt đạm mạc nói:
"Hiện tại là thời điểm nào chứ, Long Tổ các ngươi từ lúc nào rảnh rỗi như vậy chứ?"
"Long Tổ chúng ta luôn luôn bận rộn rất nhiều việc,, hôm nay tới nơi này, tự nhiên cũng là vì chính sự. Không biết, Lăng Thiếu Tướng, có thể cho bọn ta đi vào bên trong được hay không."
Lăng Tiêu không có trả lời, chỉ là hai tay đặt sau lưng, trực tiếp xoay người đi ngược lại vào trong phòng.
"Tú Nhi, pha trà!"
"Vâng!"
Mấy cái vị lão giả kia nhìn về phía bóng lưng của Lăng Tiêu, trong ánh mắt, không khỏi có một tia tức giận.
Bất quá bọn hắn cũng không nói gì cả, rất nhanh liền đi theo Lăng Tiêu tiến vào phòng khách.
Một lát sau, Tú Nhi bưng đến một ấm trà, Lăng Tiêu ngồi ngay tại chủ vị, sáu vị lão giả thì ngồi phía hai bên.
Tú Nhi sau khi đem trà rót xong liền lui ra ngoài.
Lăng Tiêu nâng chung trà lên, sắc mặt lạnh nhạt nhấp một ngụm.
Tuy là hắn đang mặc một bộ đồ ngủ cùng với dép lê nhưng nó cũng không làm mất đi phần nhã nhặn và tôn quý của hắn.
Cái khí thế mà hai hàng lông mày hắn để lộ ra liền đủ để khinh thường hết thảy mọi người ở đây.
Bất quá, mấy vị khách đến từ Long Tổ kia lại rất khó chịu với thái độ của Lăng Tiêu.
Dù sao, hai chữ 'Long Tổ' này tại bất kỳ địa phương nào ở Hoa Hạ đều là hết sức tôn quý!
Thế nhưng thái đọ của Lăng Tiêu không khỏi có chút khinh người đi.
"Có chuyện gì thì cứ nói đi."
"Lăng Thiếu Tướng, đêm qua ngươi là ở chỗ nào a?"
"Đây là việc của cá nhân ta, không tiện tiết lộ."
"Ha ha, tính khí của Lăng Thiếu Tướng ngược lại là không nhỏ đâu! Ngươi không muốn nói cũng không sao, hôm nay chúng ta tới nơi này cũng không phải là tay không mà đến! Dẫn tới đi."
Sau một tiếng quát, một đặc công của Long Tổ liền mang vào mấy tên Võ đạo tu luyện giả, trên người bọn chúng đều mặc y phục của Hổ môn trưởng lão cùng Hổ môn đệ tử.
Sau khi bọn hắn tiến vào Lăng gia y quán, liền lập tức quỳ xuống đất không đứng dậy nổi.
"Mấy vị Long Tổ Thẩm Phán Trưởng, chính là hắn! Trước đó hắn xâm nhập vào Hổ môn chúng ta, đem đại trưởng lão của chúng ta đi sát hại, lại giết không ít Hổ Môn đệ tử! Chúng ta bắt buộc phải mời Thiết Quyền môn đến xuất thủ tương trợ, kết quả là cả Thiết Quyền môn cũng đều bị hắn trảm sát cả! Hắn đã nói muốn Thiết Quyền môn diệt Hổ môn bọn ta.phục với hắn, lại phải đi thần phục hắn, nếu không liền đem Thiết Quyền Môn diệt trừ cả đi!"
Ánh mắt của mấy vị Thẩm Phán Trưởng nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu.
"Chúng ta sau khi điều tra qua, ngoại trừ sự kiện này, Thiết Quyền môn còn từng cùng Lăng Thiếu Tướng có chút xung đột. Không chỉ có như thế, Thiết Quyền môn Thiếu chủ dường như đối với bạn gái của Lăng Thiếu Tướng có chút mạo muội đi."
"Mà ngay tại đêm qua, trên dưới Thiết Quyền môn hơn một vạn người trong vòng một đêm đều bị người ta giết sạch, thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sông! Lăng Thiếu Tướng, sự kiện này ngươi có thể giải thích một chút được hay không?"
Lăng Tiêu sắc mặt lạnh nhạt, không chút phật lòng nói.
"Chỉ là một đám đồ bỏ đi mà thôi, cần giải thích sao?"
Mắt của bọn họ cũng là híp cả lại.
"Từ lời nói này của Lăng Thiếu Tướng, Thiết Quyền Môn bị diệt cũng là Lăng Thiếu Tướng ở sau lưng làm nên rồi?"
"Đúng vậy, chính xác mà nói, là một mình ta giết chết bọn chúng!"
Lăng Tiêu nói lạnh lùng mà không thèm để ý ngữ khí, khôn khỏi để Long Tổ Thẩm Phán Trưởng giận tím mặt.
"Lăng Tiêu, ngươi thật to gan! Lại công nhiên giết hại môn phái võ lâm, trong mắt ngươi còn có vương pháp hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận