Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 86: Ta Thật Sự Là Đại Minh Tinh Mà

Dứt lời, Lăng Tiêu liền xoay người, muốn trực tiếp rời đi.
Trương tỷ không khỏi có chút tức giận, liền vội vàng tiến lên ngăn Lăng Tiêu lại.
"Ai! Ngươi bị bệnh gì vậy chứ? Chúng ở rất xa, thật vất vả lắm mới có thể chạy tới đây được, ngươi nói đóng cửa thì đóng cửa, làm ăn như vậy mà ngươi coi được à?"
Lăng Tiêu nhàn nhạt liến nàng một cái.
"Cút!"
"Ai — —! Ngươi —Ngươi...."
"Được rồi! Trương tỷ, ngươi đừng nói nhiều nữa."
Y Huyên kéo Trương tỷ ra phía sau, hướng về phía Lăng Tiêu mà cúi đầu một cái.
"Thần y, ta là thật tâm đi cầu y a, hi vọng ngài có thể xuất thủ tương trợ, giúp cho ta chữa tốt một cân bệnh hiểm nghèo."
Lăng Tiêu gõ gõ tấm biển bằng gỗ phía bên phải cửa chính.
"Quy củ, mỗi tuần chỉ khám một người, tiền xem bệnh 100 triệu, muốn chữa bệnh thì xếp hàng đi."
"Vậy xin hỏi, hiện tại bắt đầu xếp hàng thì bao lâu mới có thể trị bệnh?"
"Đại khái khoảng tám chín năm đi."
Y Huyên trong khoảnh khắc đó đứng yên như bị hóa đá, Trương tỷ càng là không nhịn được mà chửi ầm lên
"Ngươi có bị bệnh thần kinh không? Mất đến tám chín năm thì bọn ta đã đi tìm người khác chữa khỏi bệnh từ lâu rồi, ai còn tới tìm ngươi a?"
Ánh mắt Lăng Tiêu híp lại, dần dần trở nên băng lãnh.
"Ngươi nếu cứ nói chuyện với thái độ như thế với ta, ta cũng không ngại dạy dỗ ngươi một phen đâu!"
Trương tỷ run lên một cái.
"Ta.... Hừ! Ta không cùng với ngươi ở đây dài dòng nữa, Y Huyên, chúng ta đi, gia hỏa này khẳng định chỉ được vẻ ngoài hung hăng mà thôi, hắn căn bản là một tên lừa gạt, cái gì mà thần y với không thần y chứ!"
"Trương tỷ, ngươi không phải vừa hứa với ta hay sao? Bây giờ ngươi ngược lại vô lễ như vậy làm ta rất tức giận đó!"
"Ta sợ ngươi rồi! Làm gì thì làm"
Trương tỷ thở hồng hộc, hai tay vòng trước ngực, một cặp núi đồi càng làm cho nàng giống như một Ngạo Nhân vậy.
Y Huyên hướng về phía Lăng Tiêu cúi đầu lần nữa.
"Thần y, ta là được Tiểu Nhã tỷ chỉ điểm nên mới đến tìm ngài! Nếu như ngài không giúp ta, ta thật không còn biện pháp nào khác a!"
"Tiểu Nhã?"
"Không sai, là Thái Tiểu Nhã. Nàng đã nói, gia gia của nàng là được ngài cứu a!"
"Nguyên lai là nàng!"
Nét mặt Y Huyên trở nên vui vẻ.
"Đúng vậy đúng vậy, ta cùng Tiểu Nhã tỷ là bạn thân lâu năm, ngài cũng hẳn là bạn bè của nàng đi? Van cầu ngài, giúp ta xem bệnh một chút a!"
Lăng Tiêu vẫn như cũ, một mặt lạnh lùng mà xoay người rời đi.
"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, nàng còn chưa có tư cách làm bằng hữu của ta."
Nói xong, Lăng Tiêu không ở lại lảm nhảm thêm nữa, đứng dậy trực tiếp rời đi.
Trương tỷ lại là ở phía sau nói lầm bầm:
"Gia hỏa này nói chuyện cũng quá rắm thối đi! Khẳng định là giang hồ tên lừa đảo, bằng không, hắn cũng sẽ không nói chuyện như vậy. Thật đem mình coi thành thần tiên sống rồi!"
Y Huyên có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu.
"Người có tài, khó tránh khỏi có chút ngạo khí. Trương tỷ, ngươi lúc nãy đã quá mức đường đột rồi, ngược lại làm hắn không cao hứng."
"Y Huyên, ngươi chính là quá dễ bắt nạt như vậy nên mới sẽ bị người hạ dược, làm cho cuống họng hiện tại đều bị hủy đi cả rồi. Còn tên kia, nhìn qua cũng đã biết không phải thần y gì rồi, trăm phần trăm là một tên giang hồ lừa đảo! Đã vậy tiền xem bệnh phải mất tới 100 triệu, còn phải xếp hàng tám chín năm, hắn đây chính là giả vờ để lừa ngươi mắc bẫy mà thôi. Ngươi nếu tin hắn, vậy liền thảm rồi!"
Y Huyên dở khóc dở cười.
"Thôi được rồi, ngươi còn chưa quen biết hắn được bao lâu đã liền đem hắn nói thành một tên tội phạm lừa đảo rồi! Đi thôi, trước tiên là đi tìm Tiêu Nhã tỷ. Bất kể như thế nào thì ta cũng phải cám ơn nàng đã giúp ta nghĩ cách chữa bệnh."
"Ngươi a, đến thời điểm nào mới thấy được lòng người hiểm ác đây chứ?"
Trương tỷ một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (nói mãi mà không được ấy), đành phải thở dài một hơi, lái xe mang Y Huyên rời khỏi Lăng gia y quán.
Lúc đang dừng đèn đỏ, nàng nhìn qua cửa sổ, không khỏi nhíu mày.
"A? Đây không phải là người vừa nãy sao? Hắn đi thật nhanh a!"
Nghĩ một chút, nàng khẽ cắn môi, hướng về phía Trương tỷ mà hô:
"Trương tỷ, ngươi đến nhà hàng chờ Tiểu Nhã tỷ trước đi, ta có chút việc cần phải làm, chắc là sẽ đến muộn một chút."
"Uy! Y Huyên, ngươi không nên chạy loạn đâu, ngươi không biết đường xá, lối sống nơi đây như thế nào, nếu ngươi bị fan nhận ra khẳng định sẽ rất phiền phức!"
"Biết rồi, ta đã mang khẩu trang cùng kính râm rồi mà, sẽ không ai nhìn thấy đâu!"
Nói xong, nàng cũng không quay đầu lại mà nhanh chóng trốn đi ra ngoài.
Lăng Tiêu đang đi, chợt có một làn gió thơm xông vào mũi, để hắn không khỏi khẽ nhíu mày một chút mà ngừng chân.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn lướt qua, là nữ hài lúc nãy a.
"Ngươi còn có việc gì sao?"
Y Huyên cười nhạt một tiếng.
"Ngươi tốt, ta thay mặt cho vị bằng hữu lỗ mãng lúc nãy của ta xin lỗi ngươi."
"Không cần."
Lăng Tiêu quay người rời đi, Y Huyên vội vàng đuổi theo.
"Ta còn chưa có giới thiệu bản thân a, ta tên Lâm Y Huyên, rất hân hạnh được biết ngươi."
Lâm Y Huyên duỗi tay của mình ra, tay nàng rất đẹp, trắng nõn như ngọc, trông rất mê người.
Nhưng Lăng Tiêu ngược lại cho dù là liếc nhìn một chút cũng không.
Cái này không khỏi làm cho nàng có chút xấu hổ.
Ho nhẹ một tiếng, Lâm Y Huyên lại lần nữa đuổi theo.
"Ngươi chưa nghe nói qua tên của ta hay sao?"
"Không có."
Lăng Tiêu lạnh lùng, cho dù là thời điểm nào thì cái mặt hắn vẫn như vậy, không khỏi làm Lâm Y Huyên cảm thấy rất bất lực. Đồng thời, cũng để cho nàng không nhịn được mà nghi ngờ một chút.
Cái tên Lăng Tiêu này, thật sự là người hiện đại hay sao? Tại thời điểm mà mạng internet đang phát triển như thế này mà hắn lại không biết mình?
Không lẽ, hắn nghĩ ta là một người trùng tên hay sao?
Nghĩ tới đây, nàng lại nhìn qua hai bên, nơi đây cũng không có quá nhiều người ở, nàng khẽ cắn môi, lại một lần nữa dang hai tay ra mà ngăn trước mặt Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu không ngờ nàng hết lần này tới lần khác cản đường mình, không để ý, đụng vào ngực của nàng.
Rất mềm, chắc cỡ Q cup, đem hắn đẩy ngược trở lại.
"Ngươi rốt cuộc là muốn làm gì?"
Lăng Tiêu hơi mất kiên nhẫn!
Lâm Y Huyên hít một hơi thật sâu, nói:
"Ta nghĩ ta không cần phải giấu diếm thân phận nữa! Thầy thuốc à, xin ngài đừng quá kinh ngạc, cũng là đừng hét lên, nếu không liền là dẫn đến rất nhiều phiền phức a!"
Nói xong, nàng dường như đang làm ra một quyết định trọng đại lắm, đem kính râm cùng với khẩu trang tháo xuống.
Giờ khắc này, dường như phong cảnh xung quanh đều là ảm đạm phai mờ!
Đây là một khuôn mặt hết sức đẹp đẽ, làn da như tuyết, mắt sáng như sao, không chứa bất kì một tia tạp chất nào.
Có một câu thơ rất chuẩn xác trong tình cảnh này.
Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên qua điêu khắc!
Mặc dù chỉ là trang điểm lại có được một khuôn mặt và khí chất vô cùng thanh thuần.
Cho dù là chỉ liếc nhìn nàng một chút thôi, cũng đủ để khiến hết thảy mọi thứ trở nên quá mức bình thường, ảm đạm vô quang a!
Nữ tử này... Thật không phải là phàm nhân rồi.
Nhưng, Lăng Tiêu ngược lại chỉ là một mặt lạnh lùng mà nhìn lướt qua nàng.
"Ngươi đây là đang khoe khoang dung mạo của bản thân hay sao?"
"Ừm!"
Lâm Y Huyên gật gật đầu, chợt vội vàng lắc đầu.
"Không đúng không đúng! Ý của ta không phải như vậy! Mặt của ta! Mặt của ta, ngươi nhìn kỹ một chút đi!"
"Ừm?"
Lăng Tiêu khẽ nhíu mày.
"Giống như là bị bệnh ghẻ vậy. Ngươi đang nóng trong người đó."
"Phốc — —!"
Lâm Y Huyên cảm giác mình suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu!
"Ông trời của ta, chẳng lẽ ngươi không nhận ra ta sao?"
Lông mày Lăng Tiêu lúc này càng là nhíu chặt hơn nữa.
"Trước kia ta và ngươi có quen biết hay sao?"
Lâm Y Huyên vỗ trán một cái, một loại cảm giác bất lực lại hiện lên!
Chợt, nàng nhìn thấy một thứ gì đó ở kế bên Lăng Tiêu, ánh mắt không khỏi sáng lên.
"Ngươi nhìn cái biển quảng cáo kia đi, ngươi thấy không? Người ở trên đó có phải rất giống ta hay không?"
Lăng Tiêu liếc qua.
"A ~! Nguyên lai ngươi là minh tinh a!"
Lâm Y Huyên không cảm giác được bất kì cảm giác cao hứng nào khi được hắn nhận ra, ngược lại là càng thêm thất lạc!
"Nếu như trên đời này thật sự không có cỗ máy thời gian thì ta thật sự đã tin tưởng ngươi là người nguyên thủy đó a!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận