Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 87: Ngươi Suy Nghĩ Nhiều Rồi

"Ngươi đã nói xong chưa? Nếu xong rồi thì mau tránh qua một bên đi, đừng cản đường người khác!"
Lăng Tiêu trực tiếp gạt Lâm Y Huyên qua một bên, tiếp tục đi về phía trước
Cái này không khỏi khiến Lâm Y Huyên bị đả kích.
Nàng là ai? Là một đại minh tinh đang hot a! Dù là nàng đi tới chỗ nào cũng đều không tránh khỏi việc bị bao vây lấy đi?
Thế nhưng làm sao hôm nay gặp phải tên Lăng Tiêu này, không chỉ có không có bị người khác bao quanh lấy, mà còn là muốn vắng vẻ hơn so với thường ngày a?
Đây quả thật là... Tà môn.
"Ai, ngươi.... Ngươi chờ ta một chút nào!"
Sau khi Lâm Y Huyên kịp phản ứng lại những lời nói của Lăng Tiêu, nàng liền nhanh chóng một bên đuổi theo hắn, một bên đeo kính râm và mang khẩu trang vào.
Nàng mới vừa đi chưa được mấy bước chân, Lăng Tiêu đột nhiên dừng bước, nàng lại là không chú ý mà đâm sầm vào sau lưng Lăng Tiêu, người lảo đảo một cái, té ngã xuống đất.
"Tê ~!"
Lâm Y Huyên xoa xoa mông, đau đến ngoác cả mồm ra.
Thật là đau a.
Nàng nheo mắt lại, đang muốn hỏi Lăng Tiêu vì sao đột nhiên dừng lại thì nàng liền chú ý tới đã có mấy tên thanh niên đã đứng trước mặt Lăng Tiêu, bọn chúng ngay lập tức xếp thành hai hàng, đem nàng cùng Lăng Tiêu vây vào bên trong.
"Là cướp sao?"
Sắc mặt Lâm Y Huyên trong nháy mắt trở nên ngưng trọng.
"Đáng chết! Chẳng lẽ là ta vừa mới lộ mặt nên đã dẫn những kẻ này đến đây hay sao? Nếu như là vậy thì ta thành thật xin lỗi ngươi, thầy thuốc à."
Nói xong, nàng đứng dậy, một mặt nghiêm túc nói:
"Tiên sinh, thật xin lỗi, những người này có lẽ là bọn cướp muốn tới đây để bắt ta a, ngươi mau trốn đi, không cần phải để ý đến ta! Sau khi trốn đi thì phải nhanh chóng báo cảnh sát. Bọn họ muốn lợi dụng ta để kiếm tiền, liền sẽ không tùy tiện làm ta bị thương!"
Lâm Y Huyên ngữ khí tuy là nghiêm trọng, nhưng là sắc mặt vẫn còn khá bình tĩnh, xem ra, nàng cũng không phả là lần đầu tiên gặp loại chuyện này.
Thế nhưng Lăng Tiêu ngược lại chỉ nhàn nhạt nhìn qua nàng một cái.
Lâm Y Huyên khẽ cắn môi, trong lòng âm thầm nói:
"Ngươi nếu muốn thể hiện sự cao ngạo của bản thân thì cũng phải xem xét trường hợp đi chứ? Ở đây đang có người xấu, ngươi lại một mực thể hiện như vậy rốt cuộc là để làm gì chứ?"
Đương nhiên, lời này nàng cũng không nói ra, chỉ là cắn răng, đi đến phía trước người Lăng Tiêu.
Trong nội tâm nàng đã quyết định, vô luận là như thế nào đi nữa cũng không thể để Lăng Tiêu bị chính mình liên lụy, bằng không mà nói, nàng đời này cũng sẽ sống trong hối hận a!
Nghĩ đến điểm này, nàng liền hít thở sâu một hơi, hướng vào bọn người trước mặt mà nói:
"Mấy người các ngươi là tới bắt ta đi? Ta đi với các ngươi, thế nhưng các ngươi không được làm vị tiên sinh này bị thương, hắn cùng ta không có bất cứ quan hệ nào!"
Mấy tên thanh niên trước mặt không khỏi chìm vào mù mịt. Bọn họ liếc nhìn nhau một chút, trong ánh mắt đã tràn đầy nghi hoặc.
Qua một hồi lâu, bọn chúng mới mở miệng nói.
"Uy! Ngươi không phải là trốn ra từ viện tâm thần đó chứ? Tranh thủ thời gian mà cút sang một bên đu! Đừng ở chỗ này làm vướng chân vướng tay bọn ta!"
"Hả?"
Lâm Y Huyên không khỏi sững sờ, trợn to mắt, một mặt mộng so!
"Các ngươi không phải đến bắt cóc ta sao?"
Trên khuôn mặt của bọn người thanh niên không khỏi hiện lên vẻ khinh thường.
"Bắt cóc ngươi? Ngươi xem mình thành đại nhân vật gì rồi chứ? Quả thực là quá buồn cười!"
"Nữ nhân bây giờ đều là tự kỉ như vậy sao? Mau cút sang một bên!"
Lâm Y Huyên như muốn thổ huyết.
Hôm nay nàng rốt cuộc là gặp phải chuyện gì đây chứ? Gặp quỷ sao?
Lúc trước bị Lăng Tiêu xem thường còn chưa tính, làm sao ngay lúc này cho dù là những kẻ cướp cũng xem thường nàng chứ?
Chẳng lẽ là bởi vì nàng mang theo khẩu trang nên những tên cướp này không có nhận ra chăng?
Trên đoạn đường này, ngoại trừ nàng cũng chỉ có Lăng Tiêu!
Đây chẳng phải là nói... ?
Nàng quay đầu nhìn về phía Lăng Tiêu, sắc mặt Lăng Tiêu ngược lại là vô cùng lạnh nhạt.
"Các ngươi... Là ai phái tới?"
Mấy tên thanh niên cười hắc hắc.
"Người ngươi không nên đắc tội, ngươi đoán thử xem bọn ta là do ai phái tới nào?"
Trong đầu Lăng Tiêu không ngừng nhớ lại những kẻ mà mình đã gây thù trước đây.
Thiết Quyền môn cùng Hổ Môn chắc chắn sẽ không phái đến một lũ ngu ngốc như vậy đâu a.
Còn về phần người trong thế tục, bọn phú hào Giang Châu hẳn là cũng không dám.
Xem ra, chỉ có thể đem những tên này đi tra hỏi một chút.
Hắn nhấp một ngụm nước trà, đem chén trà đậy nắp lại, hai tay đặt sau lưng, hướng về phía mấy ngườikia mà đi đến.
Lâm Y Huyên liền vội vàng hỏi:
"Uy! Ngươi làm sao còn không chạy mau a? Ngươi không phải là muốn cùng bọn hắn đánh nhau một trận chứ?"
"Thì sao nào?"
"Bọn họ nhiều người như vậy, ngươi đánh không lại bọn hắn đâu! Ngươi còn cầm lấy chén trà như vậy nữa chứ, có cần ta cầm giúp ngươi chén trà hay không!"
"Không cần!"
Lăng Tiêu vừa dứt lời liền đã đi tới trước mặt những người kia.
Mấy người kia cười lạnh.
"Xú tiểu tử, lá gan ngươi quả không nhỏ, thế mà không chạy, lại còn dám tiến đến đây!"
"Có điều, cho dù là ngươi muốn chạy, cũng chạy không thoát, khà khà khà khà hắc...."
"Ngươi là nên nghe theo lời mà nữ hài kia nói đi!"
Mấy người kia cười dữ tợn một tiếng, Lăng Tiêu ngược lại không trả lời, chỉ là tiến lên đá ra một cước.
Phanh — —!
Trong một chớp mắt, một người trong số bọn chúng bị bắn ra xa hơn chục mét, lúc hắn rơi xuống đất đã không biết sống chết thế nào.
"Con m* nó!"
Mấy người còn lại không khỏi trợn to mắt, nhìm chầm chằm vào tên đồng bọn vừa bị đánh kia, một mặt mộng so.
Lâm Y Huyên ở phái sau thì ánh mắt lại trở nên sáng rực.
"Không nghĩ tới, gia hỏa này thế mà còn là một cao thủ!"
Lăng Tiêu sau khi đá bay một tên thanh niên, ánh mắt liền quét qua bọn người còn lại.
"Hiện tại, có thể nói cho ta biết là ai phái các ngươi tới đây chưa?"
"Con m* Trong một chớp mắt, một người tại chỗ bay rớt ra ngoài mấy chục mét, rơi xuống đất thời điểm, đã không biết sống chết.
"Ta dựa vào!"
Còn lại mấy người, trợn to tròng mắt, gắt gao nhìn chằm chằm xa xa đồng bạn, một mặt mộng so.
Phía sau Lâm Y Huyên, thì là không khỏi ánh mắt sáng lên.
"Không nghĩ tới, gia hỏa này thế mà còn là một cao thủ!"
Lăng Tiêu một chân đạp bay một người về sau, ánh mắt quét mấy người khác liếc một chút.
"Hiện tại, có thể nói cho ta biết, là ai phái các ngươi tới sao?"
"Ngươi tốt lắm! Các huynh đệ, cầm vũ khí!"
Bọn chúng thẹn quá hóa giận, không nói hai lời, lập tức lấy ra vài cây chủy thủ đầy sắc bén hướng về phía Lăng Tiêu mà đâm tới.
Lăng Tiêu ngược lại là không chút hoang mang, không tránh không né, ánh mắt bình tĩnh, phảng phất giống như những cái chủy thủ trước mắt không khác mấy cây đao giấy là bao.
Sự thật cũng đúng là như thế, chủy thủ đâm ở trên người hắn chỉ có thể đâm vào sâu khoảng 2 cm liền bị khựng lại.
Hộ thể cương khí của Lăng Tiêu không phải những thứ vũ khí nho nhỏ của thế tục này tuỳ tiện làm bị thương.
"Cái gì?"
Bọn chúng không khỏi run lên một cái, đồng tử co rụt lại, hoàn toàn không dám tin vào hai mắt của mình.
Mà sắc mặt Lăng Tiêu vẫn là lạnh lùng như cũ, bóp nất cổ tay của một tên trong số đó, đem thanh chủy thủ cầm vào trong tay, quét ngang một cái liền trực tiếp giết đi ba tên.
Ba tên kia bưng lấy cổ, một mặt khó tin mà ngã xuống, còn lại một người thì sắc mặt hắn cũng trắng bệch, kêu thảm một tiếng.
"Quỷ a!"
Hô xong, hắn không nói hai lời, xoay người chạy.
Lăng Tiêu không chút hoang mang, vuốt vuốtthanh chủy thủ trên tay.
Sau khi đối phương chạy được hơn 100m, cổ tay Lăng Tiêu khẽ vung một phát, chủy thủ liền bắn đi giống như một mũi tên, xuyên qua bắp đùi của đối phương ngay tại chỗ!
"A — —!"
Hắn kêu thảm một tiếng, bưng lấy bắp đùi, một mặt vẻ mặt sợ hãi.
"Ngươi... Ngươi đến cùng là người hay quỷ?"
Lăng Tiêu không có trả lời hắn, chỉ là sắc mặt đạm mạc nói:
"Hiện tại đã có thể nói chưa?"
Người kia mặt mũi tràn đầy hoảng sợ nói:
"Ta... Ta không biết! Đối phương chỉ là cho chúng ta một khoản tiền, để cho chúng ta đến đánh ngươi một lần, đem ngươi mang đi, còn nói sau khi chuyện thành công, lại cho chúng ta một khoản tiền!"
"Người kia là ai?"
"Ta... Ta cũng không biết! Hắn nói hắn sẽ chủ động tìm chúng ta!"
Ánh mắt Lăng Tiêu lại lé lên một vẻ thất vọng.
"Nếu như thế, thì ngươi cũng lên đường được rồi!"
Dứt lời, hắn trực tiếp đạp xuống lồng ngực của đối phương, thân thể của tên kia ngay lập tức bị giẫm nát!
Làm xong hết thảu, Lâm Y Huyên lập tức chạy đến bên người Lăng Tiêu, kéo Lăng Tiêu chạy đi.
"Ngươi làm cái gì vậy?"
"Ngươi giết người, còn không mau tranh thủ thời gian mà chạy? Ở lại nơi đó, ngươi là chờ bị cảnh sát bắt sao?"
Khuôn mặt Lăng Tiêu không khỏi hơi giật một chút.
"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta giết người là không phạm pháp!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận