Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 896: Người nào có thể so sánh với ta?

"Trước khi trả lời nghi vấn của ngươi, ta muốn hỏi ngươi một câu trước."
"Ngươi hỏi đi!"
"Vị công tử này hiện tại đã có hôn phối chưa?"
Hỏa tam thiếu hừ lạnh một tiếng.
"Nam tử hán đại trượng phu, chí ở bốn phương. Bản thiếu gia hiện tại đối với
những thứ như nam nữ tư tình kia, không có hứng thú gì."
"A ~?"
Giọng Lăng Tiêu đột nhiên trở nên kỳ quái, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên quái lạ.
Sắc mặt Hỏa tam thiếu lạnh lẽo.
"Ngươi đến cùng là có ý gì? Muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra. Đừng ở chỗ này che
che giấu giấu."
Lăng Tiêu cười nhạt một tiếng, nói:
"Kỳ thật cũng không có gì. Chỉ là, bản thân của ta cảm thấy. Ngươi thân là một đệ
tử dòng chính của đại gia tộc trên Thần giới, dù cứ cho là không có hôn phối đi nữa
thì chắc cũng phải có một ít dạng như tình nhân hay gì đó mới phải. Nhìn ngươi
bây giờ thế mà còn là một đầu độc thân cẩu, vì vậy ngươi không hiểu những hành
động đó của ta có ý nghĩa gì cũng là điều dễ hiểu."
Khoé miệng những đệ tử thế gia còn lại nghe xong cũng nhịn không được giương
nhẹ, cười trộm một tiếng.
"Khốn kiếp!"
Hỏa tam thiếu vỗ bàn một cái, tức giận đến nỗi đứng lên.
"Ngươi lại dám nhục mạ ta. Ta có hôn phối hay chưa? Có quan hệ gì với ngươi?
Cùng chuyện ngươi làm lại có liên quan gì?"
Lăng Tiêu trợn trắng mắt.
"Cái này còn cần ta nói thêm sao? Chuyện này đã rất rõ ràng. Gặp được nữ nhân
mình thích, thì hiển nhiên cần phải tặng cho nàng thứ đồ tốt nhất mà mình có, hoặc
là, làm một ít chuyện khiến cho nàng vui vẻ. Ta đã yêu thích Băng tiểu thư. Tặng
nàng một số đại lễ thì có gì sai trái?"
"Cái này...."
Hỏa tam thiếu lập tức nghẹn lời! Nhưng rất nhanh, hắn đã kịp phản ứng lại.
"Ngươi đừng có ở chỗ này nói vớ nói vẩn, bóp méo sự thật cho ta. Coi như ngươi
thích nàng thì thế nào? Vậy cùng nhóm ta có liên quan gì? Ngươi dựa vào cái gì
lấy đồ của chúng ta? Đoạt người chúng ta. Đó đều là thuộc về chúng ta. Không có
chút quan hệ nào với ngươi."
Lăng Tiêu không có chút nào để ý tới hắn, lại trợn trắng mắt, một lần nữa mở
miệng nói:
"Nói ngươi ngốc, thì ra ngươi ngốc thật. Mọi người chúng ta đều không còn là tiểu
hài tử, đạo lý trước nay ở Thần giới chỉ có mạnh được yếu thua. Nắm đấm người
nào lớn hơn thì nghe người đó. Ta đoạt người của các ngươi. Nếu các ngươi không
phục, vậy liền đánh một trận. Xem thử ai mạnh ai yếu. Người nào mới có quyền
lên tiếng ở đây?"
Khoé miệng Hỏa tam thiếu giương nhẹ. Đây mới chính là điều mà hắn mong
muốn!
"Tốt! Vừa vặn ta cũng đang có ý này. Vậy liền để ta đến lĩnh giáo một chút, thực
lực của các hạ cao tới đâu? Mới khiến cho ngươi dám ngông cuồng như thế."
Dứt lời, khí thế từ trên người Hỏa tam thiếu điên cuồng bạo phát, trong chốc lát
bao trùm toàn bộ đại điện. Những thiếu gia đệ tử của các gia tộc kia đều đã đạt
Siêu Thần cấp ngược lại không cảm thấy gì, nhưng những tiểu đệ tử của gia tộc
Hàn Băng lại có chút không chịu nổi.
"Các ngươi muốn đánh, thì ra ngoài đánh cho ta. Không được giao chiến trong đại
điện của ta."
Sắc mặt Băng Như Ngọc lạnh như băng, khuôn mặt như phủ một lớp sương. Nếu
như hai người bọn họ thật sự đánh nhau ở nơi này, đoán chừng toà đại điện này của
mình có khả năng cao sẽ bị san thành bình địa.
Hỏa tam thiếu hừ lạnh một tiếng.
"Ta thì không có vấn đề gì. Chỉ cần vị hôn phu này của ngươi dám ra ngoài đánh,
ta có gì không dám? Đánh thì đánh, ai sợ ai?"
Lăng Tiêu vỗ tay.
"Không tệ. Khẩu khí của ngươi thật sự là rất lớn. Cũng không biết thực lực của
ngươi có lớn được như vậy hay không? Vậy liền để ta tới kiểm tra thử xem có
đúng không!"
Vừa dứt lời, ánh mắt hai người lạnh lẽo, thân thể đồng thời trong nháy mắt biến
mất.
Những cường giả Siêu Thần cấp còn lại liếc nhìn nhau một chút, cũng đều bước
nhanh ra ngoài đại điện. Bọn họ ngước nhìn bầu trời, trên bầu trời hiện có hai bóng
người. Một đạo tỏa ra hào quang hỏa diễm. Một đạo khác thì toả ra hào quang màu
vàng kim. Chính là Lăng Tiêu cùng Hỏa tam thiếu!
Nhìn hai người kia đang quyết đấu bên trên bầu trời, không ít người nhịn không
được nhíu mày.
"Công lực của Hỏa tam thiếu hình như lại tiến bộ không ít thì phải?"
"Hừ! Công pháp của gia tộc Liệt Hỏa từ trước đến nay đều rất bá đạo, tu luyện lại
dễ dàng hơn của chúng ta. Tu vi của hắn tiến triển thần tốc cũng chẳng có gì lạ. Dù
sao, Hỏa nguyên tố trời sinh đã chiếm ưu thế nhất định."
Nghe xong câu này, mọi người cũng nhịn không được gật đầu.
"Không sai, trên giới diện này, người có thể đánh một trận với hắn cũng không
nhiều. Cho dù là chúng ta những người này đây, cũng không có mấy người có thể
cùng hắn giao thủ chính diện. Chớ đừng nói chi là đơn đả độc đấu như thế này.
Cũng không biết tên Lăng Tiêu này đến cùng có lai lịch gì? Xem ra tu vi của hắn
cũng không thấp."
"Hừ!"
Mọi người hừ lạnh một tiếng.
"Sao phải sợ hắn? Dù sao chúng ta có nhiều người như vậy, cho dù Hỏa tam thiếu
đánh không lại hắn, từng người chúng ta thay phiên nhau lên, ta cũng không tin
còn không đối phó được hắn."
"Nói rất đúng, căn bản không cần sợ hắn. Chỉ cần đợi chút nữa hắn rơi xuống hạ
phong, mọi người thì cùng nhau tiến lên bắt hắn lại. Lại hỏi tội Băng Như Ngọc
cũng không muộn!"
Mọi người sử dụng thần niệm trao đổi tin tức, cũng không để Băng Như Ngọc
nghe được. Nhưng Băng Như Ngọc cũng không phải kẻ ngu! Trong trong lòng
nàng hiểu rất rõ, một khi Lăng Tiêu thua trận sẽ là mang lại hậu quả gì! Chỉ sợ
những người này đều sẽ không bỏ qua cho hắn. Đồng dạng, cũng sẽ không bỏ qua
cho mình.
Đôi mắt đẹp nhìn thẳng lên bầu trời, trong ánh mắt nàng toát ra một vệt thần sắc
phức tạp!
Lăng Tiêu, ta lựa chọn tin tưởng ngươi, đến cùng là đúng hay sai? Lần này ta đánh
cược hình như là có chút hơi lớn rồi.
Lúc này, trên bầu trời, hai loại quang mang càng ngày càng mạnh. Khoảng không
gian mà hào quang màu vàng kim cùng hào quang màu đỏ tươi chiếm cứ càng lúc
càng lớn. Đây cũng không phải đơn thuần chỉ là khí thế, mà chính là kết quả do lực
lượng của hai người tỏa ra bên ngoài, đồng thời không ngừng mở rộng.
Chiêu này dù là những cường giả Thần cấp kia cũng không thể dễ dàng vận dụng
được, mà chỉ có thể ngước nhìn ngưỡng mộ những cường giả Siêu Thần cấp như
bọn họ.
"Ra tay đi! Bản thiếu gia không muốn chiếm tiện nghi của ngươi. Với lại, bản thiếu
gia cũng không cần chiếm tiện nghi của ngươi."
Gương mặt Lăng Tiêu mang theo một cỗ tự tin, cười nhạt một tiếng.
"Vẫn là ngươi ra tay trước đi. Ta sợ ta vừa ra tay đã trực tiếp đánh chết ngươi,
ngươi lại không còn cơ hội ra tay nữa."
"Ha ha ha..."
Hỏa tam thiếu ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng.
"Cuồng vọng, cuồng vọng tới cực điểm. Ngươi coi bản thân mình là cái gì? Đừng
tưởng rằng ngươi là cường giả Siêu Thần cấp, thì có thể trước mặt bản thiếu gia
khoa trương, còn non và xanh lắm! Còn chưa tới phiên một kẻ như ngươi phách lối
trước mặt ta."
Dứt lời, hai tay của hắn chắp sau lưng, ngửa đầu lên, biểu cảm trên mặt tràn đầy
kiêu ngạo và cuồng vọng!
Lăng Tiêu lắc đầu.
"Vậy được rồi, ngươi đã khăng khăng muốn thế, ta cũng không cần khách khí với
ngươi nữa. Tiếp chiêu đi!"
Dứt lời, hắn giơ cao tay phải, một đạo hào quang màu vàng nhạt, chậm rãi hình
thành, sau đó, dưới sự khống chế của Lăng Tiêu, bổ một đao về phía Hỏa tam
thiếu!
Ánh mắt Hỏa tam thiếu toát ra vẻ khinh thường! !
"Chỉ là điêu trùng tiểu kỹ cũng dám ở trước mặt ta trang bức. Đúng là tự tìm mất
mặt, cút cho ta!"
Hỏa tam thiếu quát lạnh một tiếng, phất tay chính là một đạo hỏa diễm đao mang
nghênh đón!
Bạn cần đăng nhập để bình luận