Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 934: Xuất Thủ

"Ặc ha ha ha... Băng huynh, không nên hành động theo cảm tính a, ngươi hảo hảo suy nghĩ một chút, giết mấy người chúng ta, ngươi tuy có thể lập tức uy phong. Thế nhưng sau đó thì sao? Tất cả mọi người ở đây cùng toàn bộ gia tộc Hàn Băng đều sẽ gánh chịu lửa giận từ Hàn Tinh cung, các ngươi chịu nổi sao?"
Gia chủ Hàn Băng nắm chặt nắm đấm, ánh mắt lạnh như băng ngàn năm!
"Giang Lâm, xem như ngươi lợi hại! Tuy nhiên ta nói cho ngươi biết. Ngươi muốn cưới được nữ tử của gia tộc Hàn Băng chúng ta thì nghĩ cùng đừng nghĩ. Ta tuyệt đối sẽ không đáp ứng ngươi."
"Vậy chúng ta chỉ còn cách tự ra tay đoạt lấy! ! Dù sao, chúng ta có Hàn Tinh cung Hàn Tinh lệnh, đến lúc đó, Hàn Tinh cung có trách phạt, thì cũng là ngươi ăn thiệt thòi! Ngươi cảm thấy như thế nào đây?"
gia chủ Hàn Băng nắm lại nắm đấm, ánh mắt nhìn chằm chằm đám người trước mắt.
"Vậy các ngươi muốn người nào?"
Giang Lâm cười đắc ý, nói:
"Như này có phải tốt hơn không! Băng huynh, làm người thì nên thức thời một chút, bằng không thì khác gì kẻ ngốc chứ?"
Mặt gia chủ Hàn Băng co quắp lại một chút, thẳng thắng mà nói, hắn thật sự rất muốn một quyền đập chết tên khốn kiếp trước mắt này, nhưng hắn biết, hắn không thể làm như vậy.
Bởi vì gia tộc Hàn Băng, nhân số đông đảo, liên luỵ quá lớn. Nếu như, hắn không phải là gia chủ mà nói, hắn ngược lại sẽ dám ra tay, bởi vì như vậy, gia tộc Hàn Băng hoàn toàn có thể đẩy hắn ra. Đến lúc đó, liền sẽ không bị Hàn Tinh cung quở phạt!
Nhưng, vì thân phận của hắn, nếu hắn lúc này ra tay đối phó với đám người Giang Lâm mà nói, nhất định sẽ liên luỵ tới toàn bộ gia tộc Hàn Băng!
Hít thở sâu một hơi, hắn đè nén phẫn nộ trong lòng, hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu đi, hiển nhiên, hắn lười phản ứng lại tên vương bát đản này!
Giang Lâm cười hắc hắc nói:
"Băng huynh, cũng không giấu gì ngươi. Kỳ thật ta rất thưởng thức và coi trọng Đại tiểu thư Băng Như Ngọc nhà các ngươi. Cá nhân ta cho rằng, muốn phát huy môn công pháp này đến cực hạn. Biện pháp tốt nhất, chính là để Băng đại tiểu thư gả cho ta, nếu như vậy, đối hai nhà chúng ta vô cùng có lợi. Với lại ta có thể cam đoan với ngươi, về sau, ta nhất định sẽ đối đãi nàng thật tốt!"
Lời vừa nói ra, toàn trường phải sợ hãi! Tất cả mọi người bị sự vô sỉ của Giang gia đánh bại hoàn toàn.
Bọn chúng lại muốn viên ngọc quý của gia tộc Hàn Băng, Băng Như Ngọc! Phải biết, Băng Như Ngọc dù là độ thuần khiết của huyết mạch, hay là thiên phú tu luyện. Cùng với, dung mạo các loại, đều là thượng thừa nhất gia tộc Hàn Băng.
Lại nhìn Giang Lâm, tuy cũng là một cường giả Thần cảnh hàng thật giá thật nhưng hắn dù đã là một lão đầu tử, không gian tiến bộ sau này cũng không còn bao nhiêu. Thế mà còn muốn cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, cầu hôn Băng Như Ngọc?
Đây quả thực là nói chuyện viển vông, càng là khinh người quá đáng, hắn căn bản không để gia tộc Hàn Băng vào mắt.
"Đó căn bản là không có khả năng. Ngươi không cần phải vọng tưởng nữa, cút ra khỏi lãnh địa gia tộc Hàn Băng chúng ta ngay cho ta, bằng không, lát nữa ta liền để ngươi biết chữ "chết" viết thế nào!"
Nhưng đám người Giang Lâm căn bản không chút sợ hãi!
"Băng huynh, đừng ở chỗ này hù dọa ta, chỉ cần ta đốt Hàn Tinh lệnh lên, không tới thời gian một nén nhang, toàn bộ gia tộc Hàn Băng các ngươi đều sẽ bị đệ tử tinh nhuệ của Hàn Tinh cung bao vây lại. Còn hậu quả kế tiếp là gì, ta nghĩ là ta không cần nhiều lời nữa chứ?"
"Ngươi!"
Gia chủ Hàn Băng tức muốn chết, nếu không phải lo ngại sự đáng sợ của Hàn Tinh cung, hắn đã sớm một tay quất chết tên vương bát đản Giang Lâm này!
Nhìn một bộ dáng có lực mà không xuất ra được của hắn, Giang Lâm lộ ra thần sắc vô cùng đắc ý!
"Băng huynh, đừng nóng giận mà! Ngươi tức giận như vậy sẽ dọa sợ ta đó, ta cũng sắp trở thành cô gia của gia tộc Hàn Băng các ngươi rồi, ngươi hoặc nhiều hoặc ít cũng phải khách khí với ta một chút nha."
Vô sỉ, không biết xấu hổ tới cực điểm!
Cái bộ mặt vừa già lại còn xấu kia của Giang Lâm, quả thực khiến người ta không thể buồn nôn hơn.
Gương mặt của các đệ tử Giang gia còn lại cũng đều đắc ý. Gia tộc của bọn hắn có thể có vinh diệu như vậy, áp chế gia tộc Hàn Băng gắt gao, ai mà không thích cơ chứ?
Với lại, theo một góc độ khác mà nói, nếu như lần này khi dễ gia tộc Hàn Băng thành công, như vậy sau này, bọn họ liền có thể tiếp tục không chút kiêng kỵ khi dễ gia tộc Hàn Băng! Có thể nói, đây là một cái thử nghiệm kích động lòng người!
Nhưng mà, ngay tại thời điểm bọn hắn trưng ra vẻ mặt đắc ý nhất, bỗng nhiên, một bàn tay từ đâu xuất hiện nặng nề quất một phát thật vang dội vào cái bản mặt vừa già vừa xấu của Giang Lâm.
Ba!
Thanh âm kia to đến nỗi, không ngừng lan truyền đến từng ngóc ngách trong đại sảnh, quanh quẩn bên tai mọi người không dứt.
Trong chớp nhoáng này, toàn trường yên tĩnh như nước, tất cả mọi người đều ngây người. Sau đó, mọi người đồng loạt đều đưa ánh mắt tìm đến trên người Lăng Tiêu đang đứng, nhìn chằm chặp hắn.
Giờ phút này, Lăng Tiêu đang chậm rãi thu hồi tay của mình, rất rõ ràng, một cái tát kia là hắn ra tay.
Lăng Tiêu thật sự là chịu không nổi cái gia tộc không biết xấu hổ này. Gia tộc Hàn Băng có thể có điều cố kỵ, không dám ra tay với Giang gia, nhưng hắn thì không kiêng kị những kẻ này!
Bởi vì, hắn không phải người của gia tộc Hàn Băng, thậm chí không phải người của giới diện này.
Thực lực bây giờ của hắn mặc dù không đủ mạnh, nhưng hắn lại có vốn luyến để xem thường toàn bộ Thần giới! Vì những lí do đó, hắn càng không có khả năng bỏ qua cho Giang gia!
"Là ngươi đánh ta?"
Giang Lâm siết chặt nắm đấm, ánh mắt trực câu câu, nhìn chòng chọc vào Lăng Tiêu, dường như hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
Lăng Tiêu thì một mặt lạnh lùng, vươn ra năm ngón tay, nhìn tay của mình, không để ý nói:
"Chính là ta đánh ngươi đó, thế nào? Không phục? Không phục thì cũng kìm nén lại cho ta. Bằng không, ta đánh tới mẹ ngươi cũng không nhận ra."
"Hỗn trướng!"
Giang Lâm vỗ bàn đứng dậy, phẫn nộ chỉ thẳng vào mũi Lăng Tiêu, quát:
"Ngươi là tên súc sinh nào? Lại dám đánh ta? Ngươi có tin ta giết ngươi không? Giết ngươi đơn giản tựa như giết chết một con chó vậy."
Lăng Tiêu không chút nào nhún nhường.
"Đừng trang bức nữa được không? Ta nhìn vào cũng thấy xấu hổ thay ngươi. Ngươi tự xem lại mình đi, tuổi tác của bản thân tốt xấu cũng một nắm lớn, làm sao già mà lại không kính như vậy? Lớn tuổi như thế rồi, vậy mà còn muốn ra tay với Băng Như Ngọc. Ngươi là thật không biết hay là giả giả vờ không biết? Ngươi quá già rồi, đến cả tư cách rửa chân cho nàng cũng không có!"
Không ít người xung quanh nghe được câu này, lúc này không nhịn được trộm cười rộ lên. Thậm chí cả mấy đệ tử sau lưng Giang Lâm kia, cũng đều cùng trào phúng hắn.
Miệng của Lăng Tiêu cay độc tới cực điểm. Chỉ rải rác mấy câu, đã như muốn làm Giang Lâm đang đứng sờ sờ tức chết!
Vừa rồi hắn đi vào gia tộc Hàn Băng, uy phong biết bao, tiêu sái không tả nỗi. Trong lòng sảng khoái giống như muốn bay lên trời vậy.
Thế nhưng không nghĩ tới, trong nháy mắt thì đã có người đánh hắn xuống thẳng mặt đất. Cái này khiến hắn làm sao có thể tiếp nhận cho được.
"Ngươi! Ngươi tên là gì? Báo tên của ngươi lên cho ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận