Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 935: Giao thủ

"Đơn giản thôi, tên ta là Lăng Tiêu! Thế nào? Có phải rất không phục hay không? Nếu không phục, ta có thể đánh một trận với ngươi. Thế nhưng ngươi cần nghĩ cho kĩ á! Ta một khi ra tay, ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ."
Giang Lâm nắm chặt nắm đấm, trên mặt toát ra một tia đắc ý, cười nhe răng.
"Ta hẳn phải chết không nghi ngờ? Thật thú vị, ngươi cũng không coi lại mình là cái thá gì, còn ta đây đường đường là cường giả thí Thần cảnh. Đừng nói là ngươi đánh một cái, dù cho ngươi đánh mười cái đi nữa, ta cũng chỉ thắng không thua. Ngươi căn bản không có khả năng là đối thủ của ta. Thế mà còn dám láo toét với ta như vậy! Quả thực là ngu xuẩn tới cực điểm. Uy, ngươi không phải vừa mới tát ta một cái sao? Ta hiện tại liền để ngươi biết, tát ta, chắc chắn phải trả đại giới! Lên cho ta, giết chết hắn!"
Giang Lâm không chút nào nể nang gia tộc Hàn Băng, trực tiếp để đệ tử của mình ra tay ngay trong đại sảnh gia tộc Hàn Băng chỉ vì để giết Lăng Tiêu.
"Hỗn trướng!"
Gia chủ Hàn Băng rất muốn ra tay, thế nhưng Giang Lâm lại ngăn trước mặt hắn. Bởi vì Giang Lâm cũng có tu vi Thí Thần cảnh, cho nên, gia chủ không thế lập tức đột phá phòng tuyến của hắn, tiến đến trợ giúp Lăng Tiêu! Mà mấy tên đệ tử của Giang Lâm, vừa vặn mượn cơ hội này, lao tới Lăng Tiêu, trực tiếp ra tay công kích.
Mục tiêu của bọn hắn rất rõ ràng, chính là muốn giết chết Lăng Tiêu. Dưới cái nhìn của bọn chúng, Lăng Tiêu chỉ là một tiểu đệ tử của gia tộc Hàn Băng mà thôi, căn bản không có gì lợi hại, hoàn toàn không cần sợ hãi. Thậm chí bọn chúng còn có thể dễ dàng giết được Lăng Tiêu!
Thấy công kích của bọn chúng cách Lăng Tiêu càng ngày càng gần. Khoé miệng Giang Lâm giương lên, vẻ mặt đắc ý!
Thằng nhãi con Lăng Tiêu này chắc chắn phải chết, ngoài việc hắn dám can đảm tát mình, khiến hắn chết không có chỗ chôn, cho hắn biết hậu quả khi đối nghịch với mình là như thế nào ra.
Cũng tiện thể để gia tộc Hàn Băng biết sự lợi hại của bản thân, nếu may mắn hơn, thì biết đâu đợi chút nữa, liền sẽ gả luôn Băng Như Ngọc cho mình thì sao! Vừa nghĩ tới một đại mỹ nhân như Băng Như Ngọc sẽ gả cho mình, tiểu lão đầu Giang Lâm, liền không nhịn được một trận mừng thầm, hưng phấn đến toàn thân run lên.
Tuy nhiên, ngay tại thời điểm hắn đang nằm mộng giữa ban ngày, thì Lăng Tiêu cũng ra quyền! Tốc độ ra quyền không quá nhanh, đại khái là tương đương với tốc độ công kích của cường giả Thần cảnh. Trên mặt mấy tên đệ tử của Giang Lâm đều toát ra thần sắc khinh thường.
Với tốc độ công kích này thì ngay cả y phục của bọn hắn đều không đụng tới được, chớ đừng nói chi là cho tạo thành bất cứ thương tổn gì cho bọn hắn. Bởi quá khinh miệt, bọn chúng thậm chí bỏ qua việc ngăn cản, hoàn toàn không có bất kỳ ý tứ tránh né nào, trực tiếp xông về phía Lăng Tiêu.
Dường như, trong mắt bọn chúng cú đấm do hắn đánh ra chỉ là một thứ rác rưởi vậy.
Nhưng lúc nắm đấm của Lăng Tiêu chạm vào người bọn chúng, bọn chúng mới biết mình sai. Với lại sai vô cùng không hợp thói thường.
Uy lực của một quyền kia khi bạo phát ra hoàn toàn không phải bọn họ những người này có thể ngăn cản. Một chiêu này xuyên qua lồng ngực của bọn hắn, trực tiếp đánh gãy xương sườn,, đồng thời đánh nát toàn bộ lục phủ ngũ tạng của bọn chúng.
Không chỉ vậy, đến cả đan điền cùng kinh mạch của bọn hắn, cũng tại trong chớp mắt đều bị Lăng Tiêu đánh nát.
"Phốc phốc!"
Cả đám người cùng một lúc bay thẳng ra ngoài, giữa không trung, đồng loạt phun ra một ngụm máu tươi!
Bịch bịch, nương theo một trận tiếng vang trầm nặng, thời điểm toàn bộ đám người té ngã xuống đất, cả đám mở to hai mắt, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng, sau khi vùng vẫy mấy cái, liền tắt thở!
Miểu sát!
Một chiêu miểu sát một đám cao thủ.
Toàn trường nhịn không được run nhẹ, lại lần nữa nhìn về phía Lăng Tiêu với ánh mắt tràn đầy hoảng sợ, còn có kính nể.
Ở bất kỳ chỗ nào cũng đều có lòng sùng bái cường giả.
Chỉ có Giang Lâm, ngoại trừ cực kỳ chấn kinh ra, thì trong ánh mắt đều là sát ý.
Tên khốn kiếp Lăng Tiêu này, thế mà dám giết tất cả đệ tử đắc ý của hắn. Làm hắn trong chớp mắt trở thành kẻ cô đơn, bởi dù trở lại Hàn Tinh cung, hắn cũng không có thủ hạ vừa lòng đẹp ý có thể dùng!
"Ngươi... Ngươi vậy mà cả gan giết bọn hắn? Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ta nhất định phải giết chết ngươi, dùng máu tươi của ngươi để tế vong linh của bọn họ."
"Hừ! Người của ngươi muốn giết ta, ta thì không thể giết được người của ngươi? Thật là buồn cười. Ngươi sống hơn nửa đời người, chẳng lẽ còn không biết đạo lý mạnh được yếu thua sao?"
"Ngươi câm miệng lại cho ta, ngươi có tư cách gì tại chỗ này dạy đời ta? Ta chính là đệ tử tinh của Hàn Tinh cung, là cao thủ Thí Thần cảnh! Ngươi giết thủ hạ của ta, mau chịu chết đi!"
"Ngươi đừng mơ tưởng!"
Gia chủ Hàn Băng, lập tức ra tay cuốn lấy hắn, không cho hắn có cơ hội tiếp cận Lăng Tiêu.
"Hỗn đản, cút ngay cho ta!"
"Ngươi nghĩ cũng hay thật! Giang Lâm, ta nói cho ngươi biết, hôm nay có ta ở đây, tuyệt đối không để ngươi có bất cứ cơ hội nào ra tay với Lăng Tiêu! Tên súc sinh nhà ngươi bỉ ổi vô sỉ, không biết xấu hổ. Lớn tuổi như vậy rồi, làm thủ hạ đệ tử của mình bị giết chết còn chưa tính! Đánh không lại lại còn muốn để bản thân ra trận, ngươi còn có chút mặt mũi nào không?"
"Ngươi cút ngay cho ta!"
Giang Lâm tức giận gào thét.
"Ta cũng nói cho ngươi biết, ngươi còn ngoan cố không tránh ra, ta sẽ lập tức hủy đi Hàn Tinh lệnh, triệu hoán cao thủ Hàn Tinh cung tới. Ngươi có muốn thử xem một chút hay không?"
"Hừ! Chả lẽ cho là ta thật sợ ngươi. Thử xem một chút thì thử xem một chút, bản gia chủ ngược lại muốn nhìn xem, là ngươi triệu hoán nhanh, hay là ta ra tay nhanh? Chỉ cần ngươi dám triệu hoán, ta cam đoan trước khi ngươi triệu hoán thành công ngươi đã là một cái xác."
"Ngươi!"
Giang Lâm tức muốn bể phổi, Lăng Tiêu lại lần nữa mở miệng nói:
"Cứ để hắn tới! Gia chủ Hàn Băng, ngươi tạm tránh sang một lát đi! Hắn không phải muốn giết ta sao? Vừa hay, ta cũng rất muốn giết hắn. Ta đã sớm nhìn hắn không vừa mắt. Vừa lúc, hắn lại muốn vác xác tới cho ta giáo huấn."
Gia chủ Hàn Băng còn chưa mở lời, Băng Như Ngọc đã mở miệng.
Nàng lôi kéo cánh tay Lăng Tiêu, la lớn:
"Ngươi bị điên rồi phải không? Não ngươi vừa mới bị nhúng nước hay gì? Ngươi bây giờ còn trọng thương chưa khỏi, ngươi căn bản không thể nào là đối thủ của hắn! Ngươi bây giờ đánh với hắn, chính là đang tự tìm đường chết. Ta không cho phép ngươi cùng hắn đánh."
"Đừng náo!"
Lăng Tiêu trừng nàng một chút.
"Lão già này cũng dám có chủ ý với ngươi. Ngay cả ta đều chịu không nổi sự vô sỉ của hắn. Ta hôm nay nếu như không đánh chết hắn, đoán chừng sẽ buồn nôn cả một đời."
"Cái này...."
Trên mặt Băng Như Ngọc viết đầy lo lắng, nhưng Lăng Tiêu lại mở miệng nói:
"Ngươi yên tâm đi, chỉ bằng lão cẩu này, muốn giết ta cũng không đơn giản như vậy."
"Vậy được rồi!"
Băng Như Ngọc chỉ còn cách im lặng, Lăng Tiêu đã có thể vượt cấp giết địch, thì lúc bị thương, cũng có thể giết chết kẻ có cảnh giới không sai biệt lắm với mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận