Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 939: Át Chủ Bài Lăng Tiêu

"Lăng Tiêu."
Băng Như Ngọc không nhịn được hô lên một tiếng, trong đôi mắt đẹp tràn đầy lo lắng. Gia chủ Hàn Băng cũng giống vậy, tràn đầy lo lắng. Hắn rất xem trọng tiền đồ của Lăng Tiêu, nếu như Lăng Tiêu có gì ngoài ý muốn, hắn đoán chừng cũng sẽ không dễ chịu gì. Ngay tại thời điểm hắn đang cân nhắc có nên nghĩ biện pháp ra tay trợ giúp Lăng Tiêu một chút hay không, trong lúc lơ đãng lại thấy được khóe miệng Lăng Tiêu xuất hiện một vệt cười yếu ớt.
Chẳng lẽ hắn còn có hậu chiêu gì hay sao? Sắc mặt Gia chủ Hàn Băng có chút khó coi.
Tuy hắn cũng hết sức coi trọng Lăng Tiêu, cảm thấy Lăng Tiêu là một thiên tài, nhưng mà nếu như Lăng Tiêu quá mức nghịch thiên mà nói, vậy hắn liền sẽ cảm thấy vô cùng đáng sợ.
Có câu nói ‘Dẫn trước ngươi một bước chính là thiên tài, dẫn trước ngươi hai bước nhất định chính là yêu quái phải chết’.
Cũng tại thời điểm hắn đang suy nghĩ, bỗng nhiên chung quanh thân thể Lăng Tiêu tản mát ra một cỗ quang mang chói mắt.
"Trận pháp sao?"
Đồng tử Gia chủ Hàn Băng lúc này không nhịn được co rụt lại, cột sống phía sau lưng đều lạnh lên. Hắn làm một người đứng xem, vừa rồi cũng không có chú ý tới Lăng Tiêu đến tột cùng là lúc nào bố trí tốt trận pháp. Gia hỏa này cũng quá mức biến thái đi. Bố trí trận pháp đơn giản như uống nước. Quả thực khiến người ta không nhịn được muốn chửi mẹ nó.
Giang Lâm cũng trong nháy mắt bị hù dọa, hắn làm sao cũng không nghĩ tới thế mà Lăng Tiêu lại bố trí một trận pháp, nhưng bây giờ hắn đi tới thì trận pháp đã đem hắn khóa chặt, hắn liền xem như muốn tránh thoát cũng không tránh nổi. Ôm lấy quyết tâm lưỡng bại câu thương, hắn liều chết cũng phải làm trọng thương Lăng Tiêu, nếu như vậy thì hắn còn có một con đường sống.
Tuy nhiên đáng tiếc là mặc dù hắn rất muốn ra tay, nhưng mà thân thể của hắn lại trì trệ không tiến. Dòng nước kia nhanh chóng chuyển động, thế mà không có cách nào tạo thành bất kỳ lực sát thương nào. Điều này khiến Giang Lâm quả thực khó có thể tin, trợn to tròng mắt, một mặt không thể tin nhìn thấy Lăng Tiêu, giống như gặp được quỷ vậy.
"Cái này... Cái này sao có thể? Đến tột cùng ngươi làm sao làm được? Đó căn bản không có khả năng."
Hắn không nhịn được thốt ra một tràng, trong lòng đã bị chấn động tới cực điểm.
Lăng Tiêu thì lại bình tĩnh, hắn đặc biệt nhằm vào công kích của đối phương mà nghĩ tới trận pháp này. Trận pháp này lại hình thành một dòng nước bao vây lấy Giang Lâm, lực sát thương của dòng nước bên ngoài Giang Lâm tuy vô cùng mạnh, tốc độ xoay tròn cực nhanh, nhưng mà Lăng Tiêu lại làm cho dòng nước phía ngoài xoay ngược chiều với nó.
Cái trạng thái này giống như là một ống lăn, hoặc là vòng bi vậy. Cho dù người ở bên trong di chuyển như thế nào, bên ngoài đều sẽ làm cho hắn quay trở lại. Lòng vòng như vậy lặp đi lặp lại, Giang Lâm tự nhiên cũng liền không có khả năng công kích đến Lăng Tiêu.
Tuy nhiên cái này chỉ là vây khốn hắn mà thôi, Lăng Tiêu muốn giết hắn còn cần thi triển chiêu thức khác.
Hai tay của hắn bắt đầu chậm rãi kết ấn, người nhận biết Lăng Tiêu đều biết khi hắn kết ấn rất nhanh thì chiêu thức của hắn cũng không phải là rất mạnh, nhưng nếu như thời điểm hắn kết ấn rất chậm, đó nhất định là chiêu thức có lực sát thương tuyệt đối.
Cảm nhận được Lăng Tiêu đang ngưng tụ linh khí đất trời, còn có cỗ sát ý bên trong ánh mắt hắn. Giang Lâm nuốt nước miếng một cái, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.
"Ngươi muốn làm gì? Ngươi đến cùng muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, ngươi không nên làm ẩu a. Ta đường đường là đệ tử Hàn Tinh Cung, nếu như ngươi dám giết ta thì hậu quả ngươi không gánh nổi đâu, ngươi phải nên suy nghĩ cho kỹ."
Đáng tiếc, Lăng Tiêu căn bản liền sẽ không phản ứng đến hắn.
Cái khác không nói nhiều, chỉ vẻn vẹn nói tính tình tiểu nhân của Giang Lâm này. Nếu để cho hắn sống sót, Lăng Tiêu về sau đều sẽ đứng ngồi không yên.
Chỉ có mau chóng thanh trừ đồ bỏ đi này thì sau này mới có thể bình an.
Mà Giang Lâm sau khi uy hiếp lại nhìn thấy vẻ mặt Lăng Tiêu vẫn tràn đầy sát ý, không dám dừng lại nửa phần, lập tức móc ra Hàn Tinh lệnh trong ngực mình, trực tiếp bóp nát.
Thấy cảnh này, sắc mặt đám người Gia chủ Hàn Băng, Băng Như Ngọc trong nháy mắt trở nên hết sức khó coi.
"Lăng Tiêu, mau ngăn cản hắn! Hắn muốn bóp nát Hàn Tinh lệnh. Nếu để cho hắn bóp nát Hàn Tinh lệnh, liền sẽ dẫn cao thủ của Hàn Tinh Cung tới. Mau ngăn cản hắn!"
Nhưng mà Lăng Tiêu lại không nhúc nhích chút nào. Trên thực tế, hắn cũng không có cách nào động đậy bởi vì hiện tại hắn đang ở thời khắc mấu chốt thi triển chiêu thức. Nếu như lúc này biến chiêu, hoặc là làm động tác khác còn có thể sẽ bị phản phệ, đến lúc đó không cần đệ tử Hàn Tinh Cung tới, chỉ sợ hắn cũng không chịu nổi.
Với lại hắn cũng không thèm để ý, liền xem như đệ tử Hàn Tinh Cung tới, hắn cũng muốn giết Giang Lâm trước mặt giống vậy.
Hai người đã kết cừu oán, không giết hắn thì sau này sẽ có thêm một kẻ địch.
"Ha ha ha... Ta đã bóp nát Hàn Tinh lệnh, ngươi còn không mau dừng tay? Đệ tử Hàn Tinh Cung lập tức sẽ tới. Ngươi thừa dịp bây giờ chạy còn kịp, còn có cơ hội. Bằng không, đợi đến khi đệ tử Hàn Tinh Cung đi tới, ngươi muốn chạy đều chạy không được. Đến khi đó, ta cam đoan ngươi sẽ hết không có chỗ chôn."
Tuy nhiên, nụ cười trên mặt hắn rất nhanh liền biến mất, bởi vì Lăng Tiêu cũng không có dừng tay.
"Thật xin lỗi, có lẽ Hàn Tinh Cung sẽ đến tìm ta gây phiền phức, nhưng mà ngươi đã không thấy được nữa rồi. Chịu chết đi!"
Cùng với một câu lạnh lùng này, từ giữa ngón tay Lăng Tiêu trong nháy mắt bắn ra một đạo hồng mang, đạo hồng mang này cực kỳ tinh tế, giống như là súng laser bắn ra tia sáng vậy.
Nó ẩn chứa sức mạnh hỏa viêm cực độ nồng đậm trong đó, chỉ trong chớp mắt đã phá nát phòng ngự của Giang Lâm, sau đó tại trong lúc hắn tuyệt vọng xuyên thấu ngực của hắn.
"Phốc phốc."
Giang Lâm phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng chấn kinh.
Chiêu thức bị phá tan, cả người hắn cũng ngã xuống đất.
"Ngươi... Ngươi vậy mà dám ra tay thật sao? Ngươi chính là một tên điên. Hàn Tinh Cung sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Hắn lớn tiếng kêu la, nhưng Lăng Tiêu đã từng bước từng bước đi tới phía hắn.
"Ta đúng thật là một tên điên. Nhưng mà tư chất của ta tốt hơn ngươi gấp ngàn lần, gấp vạn lần. Mà ngươi lập tức liền sẽ thành một người chết. Xin hỏi, Hàn Tinh Cung sẽ chọn báo thù cho một người chết như ngươi hay là sẽ chọn một thiên tài như ta đây?"
Lời vừa nói ra, Giang Lâm đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Hắn rốt cuộc hiểu rõ vì sao Lăng Tiêu có lá gan lớn dám hạ tử thủ đối với mình như vậy?
Hắn muốn gia nhập Hàn Tinh Cung, hắn có một át chủ bài lớn nhất, đó chình là bản thân hắn.
So với hào quang chói sáng của Lăng Tiêu, Giang Lâm hắn còn không bằng cái rắm.
"Ha ha ha.... Tốt, Tốt. Ta xem như phục. Đời ta cũng không nghĩ tới thế mà lại thua ở trên tay loại người như ngươi. Tuy nhiên ngươi cũng không nên quá mức đắc ý. Hàn Tinh Cung còn có rất nhiều thiên tài Giang gia chúng ta, chờ sau này bọn họ sẽ báo thù cho ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận