Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 95: Ngươi rất chật vật, nhưng mà tiếng kêu rất dễ nghe!

Xe được lái đến một chỗ ở bên trong trang viên.
Trong trang viên, đèn đuốc sáng trưng. Cách bố trí giống như một khách sạn lớn.
Xe đi vào, ở trước cửa đã sớm có rất nhiều phú hào mặc lên những bộ đồ trưng diện chờ đợi ở hai bên.
Trầm Thanh Sơn một mặt cung kính nói:
"Thiếu chủ, tối nay tiểu nhân cùng với một số phú hào Tây Bắc tại bên trong trang viên Trầm gia tổ chức một buổi dạ hội để đón tiếp ngài. Buổi tối hôm nay ngài chỉ cần nghĩ ngơi tại đây là được."
Lăng Tiêu gật gật đầu.
"Tính ngươi có lòng."
"Thân làm tùy tùng đi theo Thiếu chủ cho nên việc này là bổn phận của thuộc hạ. Thiếu chủ, mời đi theo."
"Vị này là Tưởng Thanh, là ông chủ Than Đá. Trong tay thủ hạ của hắn có đến 20 mỏ than đá, giàu nứt đổ vách."
"Vị này là Từ Thanh Yên. Tài sản tư nhân vượt qua 30 tỷ, phần lớn trung tâm mua sắm tại Tây Bắc chúng ta đều có công ty của hắn tham dự kiến thiết."
"Vị này là Chung Luyến Thủy, Chung tiểu thư. Nàng chính là một đại minh tinh nổi danh tại Tây Bắc chúng ta. Nàng không chỉ có vóc dáng xinh đẹp còn có khả năng ca hát. Nàng cũng đại diện phần lớn những công ty lớn tại Tây Bắc."
Trầm Thanh Sơn một mực đi bên cạnh giới thiệu những phú hào cho Lăng Tiêu. Còn Lăng Tiêu thì chỉ là hai tay đặt sau lưng, một mặt ngạo nghễ tiến về phía trước, thỉnh thoảng gật gật đầu.
Đối với thái độ này của hắn thì không có người nào dám bất kính đối với Lăng Tiêu.
Những tên nhà giàu trong thế tục này đều biết, Võ đạo tu luyện giả là đáng sợ cỡ nào!
Cũng biết rằng thân phận Thiếu chủ của một cái tông môn là lớn cỡ nào!
Lăng Tiêu giống như Đế Vương đang quan sát mọi người. Hắn đi trên thảm đỏ tiến vào bên trong đại sảnh của biệt thự, những người còn lại cũng ào ào đuổi theo.
Trong đại sảnh cũng đã sớm bố trí thỏa đáng, các loại rượu cùng với các loại thức ăn, không thiếu gì cả.
Thậm chí còn có mời thêm dàn nhạc chuyên môn tới đây để trình diễn nhạc cho mọi người thưởng thức.
Lăng Tiêu đi đến chỗ cao nhất trong phòng khách. Hắn quay người nhìn lướt qua đám người phía dưới.
"Ta luôn luôn không thích nói nhảm. Tối nay tới chỗ này, Lăng Tiêu ta nhớ kỹ! Từ nay về sau, Tây Bắc là của ta, cũng là của các ngươi. Còn những người không có tới, về sau cũng không cần trở lại."
Một câu đơn giản này của Lăng Tiêu làm cho những người phía dưới phi thường hài lòng. Liên tiếp có những tiếng vỗ tay như sấm động vang lên.
"Thiếu chủ anh minh!"
"Nguyện đi theo Thiếu chủ, nhất thống Tây Bắc!"
Lăng Tiêu bưng một chén rượu lên, hắn hướng về mọi người nâng chén thăm hỏi, mọi người cũng ào ào bưng chén rượu lên, hướng Lăng Tiêu gửi lời chào.
Màn mở đầu đơn giản đã xong, sau đây mới là tiến hành trao đổi.
Trầm Trường Thanh đi theo Lăng Tiêu, tiếp đãi những phú hào đến mời rượu.
Cái lễ nghi phức tạp làm cho người chán ghét này kéo dài hơn nữa giờ.
Sau khi uống xong hơn mười ly rượu đỏ, Lăng Tiêu giật giật cà vạt ở trên cổ, hơi có một chút không kiên nhẫn.
Dù cho hắn đang ngồi ở phía trên, bị người mời rượu là một chuyện hết sức vẻ vang.
Nhưng mà cũng không được thoải mái.
Hắn đem ly rượu không giao cho Trầm Trường Thanh.
"Còn lại, ngươi tiếp đãi, ta nghỉ một lát."
"Vâng, Lăng thiếu chủ!"
Lăng Tiêu đi thẳng tới bên cửa sổ, đốt lên một điếu thuốc lá, thân hình dựa vào bệ cửa sổ ngóng nhìn ngoài cửa sổ, bên trong ánh mắt mang theo một tia tang thương.
Cái khí chất ưu buồn kia hấp dẫn không ít thiếu nữ ở trong tim đập liên hồi.
"Rất đẹp!"
Nhưng mà cũng không có ai dám can đảm tiến lên bắt chuyện.
Các nàng có bao nhiêu bản lĩnh thì các nàng cũng tự mình hiểu lấy!
Cái bóng người cao ngạo kia cũng không phải là thứ mà loại người thế tục như các nàng có thể nhúng chàm!
Nhưng mà ngay lúc này, từ cửa của trang viên lại lần nữa có một nữ tử quần lụa mỏng màu đen, đầu đội mũ nhỏ xuất hiện.
Nàng trực tiếp đi vào bên trong biệt thự.
Khi nàng đi tới giờ khắc này thì toàn bộ phong cảnh ở bên trong biệt thự dường như đều rực rỡ hẳn lên!
Đây là một nữ tử tuyệt mỹ.
Những nữ tử ở đây mà Lăng Tiêu thấy thì chưa bao giờ có ai có thể vượt qua nữ tử này!
Con ngươi trong sáng dường như lóe ra một loại ánh sáng rạng ngời. Da thịt trắng trẻo như Ngọc, lộ ra sáng bóng trong suốt. Ngũ quan xinh xắn, chắp vá thành một bộ bức tranh tuyệt mỹ. Mái tóc dài như thác nước, đem hết những điểm này tô điểm lên làm cho nàng cực kỳ xinh đẹp!
Nhìn đến cái cổ kia trở xuống càng là hoàn mỹ không một tì vết.
Nàng vừa ra trận, toàn bộ tất cả nữ tử trong phòng khách đều ảm đạm phai mờ! Tất cả nam nhân, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào thân thể của nàng, không di động nữa phần!
Nữ tử này, thế gian hiếm có.
Có nàng tại, mọi người dường như đã hiểu, cái gì gọi là Nhất Cố Khuynh Nhân Thành, Tái Cố Khuynh Nhân Quốc! (Ngoảnh lại một lần thì làm nghiêng thành người ta, ngoảnh lại hai lần thì làm nghiêng nước của người ta.)
Cái này thật sự là một bảo vật vô giá!
Nữ tử không để ý đến những ánh mắt ghen tỵ cùng tham lam của mọi người ở đây, nàng đi thẳng tới bên người Lăng Tiêu, nở một nụ cười xinh đẹp.
Hai người lấy cửa sổ làm bối cảnh, hình thành một bức tranh nam tiêu sái, nữ xinh đẹp hoàn mỹ, đẹp không sao tả xiết.
Giờ khắc này, tất cả sự ghen tỵ và tham lam, toàn bộ đều biến mất không thấy gì nữa.
Một đôi nam nữ này mới là tuyệt phối!
Lăng Tiêu lườm đối phương liếc một chút, không nói thêm gì, chỉ là trực tiếp đi lên lầu.
Nữ tử cười nhạt một tiếng, cũng lắc lắc cái mông đẹp đi theo sau.
Mọi người thấy cảnh này, cũng nhịn không được hướng về Trầm Thanh Sơn cáo từ.
Trầm Thanh Sơn không khỏi nhíu mày.
"Kỳ quái, vị nữ tử tuyệt mỹ này là từ đâu tới? Mình tại Tây Bắc đã nhiều năm như vậy, làm sao cho tới bây giờ đều chưa từng nhìn thấy một nữ tử khiếp sợ trời đất, khiếp sợ cả quỷ thần này?"
Nhưng Lăng Tiêu cũng không nói gì thêm, hắn cũng không tiện nói thêm cái gì, chỉ là lắc đầu rời khỏi phòng khách, tiến về chỗ ở của mình.
Thái Tiểu Nhã đồng dạng là mặt mũi tràn đầy nghi hoặc, nhịn không được hướng về Minh Thừa hỏi:
"Minh tiên sinh, vị kia mới nãy là... ?"
Minh Thừa làm xấu cười một tiếng.
"Là người tình của Thiếu chủ chúng ta chứ sao."
Rất nhanh, toàn bộ trong trang viên liền vang lên một trận mỹ diệu âm nhạc.
"A ~!"
"Nhẹ... Một chút a...."
Ở trên trời, ánh trăng dường như đều thẹn thùng ở đây, trốn đến trong tầng mây.
Thẳng đến... Sau một canh giờ, âm nhạc dần dần biến mất....
Lăng Tiêu ngồi tại bệ cửa sổ, lại đốt một điếu thuốc lá, ánh trăng trong sáng chiếu rọi trên mặt của hắn, giống như muốn soi sáng hết tất cả khuôn mặt của hắn.
Cái gọi là ngọc thụ lâm phong, không gì hơn cái này.
Trên giường, nữ tử nhổ một cây ngân châm cuối cùng ở trên người xong thì cũng không có mặc áo khoác. Nàng chỉ mặc cái áo lót cùng quần lót, bàn chân để trần trực tiếp đi đến bên người Lăng Tiêu, không hề cố kỵ ngồi tại đối diện Lăng Tiêu, nàng hoàn toàn không để ý toàn bộ phong cảnh trên người mình đang bại lộ.
"Không gặp nhau lâu như vậy, ngươi cũng không có cái gì muốn nói với ta sao?"
Lăng Tiêu khẽ nhíu mày, nghĩ nghĩ, nói:
"Dáng vẽ nắm ga giường của ngươi rất chật vật, bất quá tiếng kêu của ngươi vẫn rất dễ nghe."
Nữ tử trợn trắng mắt, lập tức đưa tay đoạt lấy nữa điếu thuốc lá còn lại ở trong miệng của Lăng Tiêu, phóng tới trong miệng của mình, không có chút nào kiêng kỵ.
"Ngươi cũng biết ta đẹp sao? Vậy sao ngươi lại không trực tiếp ăn ta? Dùng Vô Thượng Thần Lực của ngươi giúp ta khu trừ Hàn Lực ở trong cơ thể, dạng này ta cũng không cần mỗi khi gặp một mùa, liền tới tìm ngươi để châm cứu!"
Lăng Tiêu cười nhạt một tiếng.
"Cố đường chủ, công nhiên câu dẫn Thiếu chủ, dựa theo quy củ trong cốc, coi chừng ngươi sẽ bị đưa lên đoạn đầu đài."
"Cắt! Dối trá! Đàn ông các ngươi đều là một mặt hàng! Không có nữ nhân theo đuổi thì các ngươi hận không thể chơi hết nữ nhân khắp thiên hạ! Có nữ nhân theo đuổi thì các ngươi lại vẫn cứ lười nhác nhìn! Nói trắng ra đều là đồ đê tiện!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận