Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 963: Cắt đuôi

“Cư nhiên quay trở lại giết bọn hắn một đám, sau đó lại chạy, cố ý chọc tức đám người đó.”
Lăng Tiêu hừ nhẹ một tiếng.
“Ta đây chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi. Ai bảo bọn chúng làm quá mức như vậy ? Ta trước hết giết một ít người của bọn chúng. Lấy về một chút lợi tức lại nói tiếp.”
U Dương Thanh Thanh lần thứ hai cười, nhưng nàng cũng biết, kẻ tài cao thì gan cũng lớn, nếu không phải Lăng Tiêu có đủ thực lực, hắn cũng căn bản không có khả năng, đánh thắng được người ta. Càng đừng nói là chạy trở về giết người ta một thương, không mất mạng đã là may lắm rồi.
Ít nhất, nếu như đổi thanh nàng mà nói, nàng là tuyệt đối không có khả năng đủ dũng khí, chạy trở về giết người ta một thương.
Hít sâu một hơi, sắc mặt U Dương Thanh Thanh, trở nên có chút ngưng trọng.
“Lăng Tiêu. Chúng ta không thể chạy vào phía trong như vậy mãi được. Ngươi phải biết, nếu chúng ta chạy quá sâu, sẽ gặp phiền phức lớn. Trong khu rừng này có rất nhiều thần thú thực lực rất mạnh .”
“Ta biết. Nhưng mà hiện tại cũng chỉ có thể hướng bên trong chạy, trừ khi bọn chúng những người này không truy chúng ta nữa. Nhưng ngươi cũng biết đó là không có khả năng.”
U Dương Thanh Thanh bỗng thở dài một hơi, nếu nếu không phải bởi vì nàng, vừa rồi, Lăng Tiêu hoàn toàn là có cơ hội chạy trốn về hướng ngược lại . Đáng tiếc chính là, vì mình, hắn lại quay trở lại.
Thời khắc này, U Dương Thanh Thanh thật sự cảm thấy rất hổ thẹn.
Tuy nhiên, vào thời điểm nàng đang suy nghĩ miên man , Lăng Tiêu bỗng nhiên, dừng bước.
“Lăng Tiêu, làm sao vậy?”
Lăng Tiêu nhíu mày, hướng về phía sau, nhìn quét một cái.
“Ngươi không phát hiện có gì sao?”
“Kỳ quái? Không có a?”
U Dương Thanh Thanh, nhịn không được có chút nghi hoặc. Lăng Tiêu lại lần thứ hai mở miệng:
“Ngươi chẳng lẽ không phát hiện, bọn họ những người đó, không ai đuổi theo nữa sao?”
Lời vừa nói ra,U Dương Thanh Thanh, nháy mắt tâm thần run lên.
“Đúng vậy. Bọn họ mấy người kia đâu?”
Nếu là từ bỏ, thì tuyệt đối không có khả năng. Hiển nhiên Lăng Tiêu tạo nhiều cừu hận như vậy sao có thể khiến bọn chúng dễ dàng từ.
Chỉ là, nếu không phải buông tay, bọn chúng lại chạy nơi nào rồi? Chẳng lẽ đang ở nơi nào đó mai phục?
“Lăng Tiêu, nói không chừng bọn chúng có điều kiêng kị. Cho nên không dám tiến vào. Ở bên ngoài tìm chỗ trốn để mai phục chúng ta?”
Lăng Tiêu hơi lắc đầu.
“Sẽ không. Bọn họ đã hận ta thấu xương, giết đỏ cả mắt rồi, tuyệt đối sẽ không dễ dàng dừng tay như vậy.”
“Đó là...?”
U Dương Thanh Thanh, vừa phát ra một tia nghi hoặc. Ngay sau đó, phía sau liền truyền tới một tiếng hét thảm.
“A ——.”
Tiếng hét thảm tê tâm liệt phế, kinh thiên động địa, đáng sợ tới mức khiến vô số thần thú trong rừng chạy trốn, hoặc trốn hoặc phi.
Lăng Tiêu cùng U Dương Thanh Thanh, cũng là cả kinh trong lòng, lần thứ hai nhìn lại, liền nhìn thấy một đạo thân ảnh, bị vứt lên cao, hắn còn không có chưa kịp ổn định thân hình, thì một đạo thần ảnh hình rắn, tốc độ cực nhanh, đem hắn nuốt vào trong bụng.
“Hảo thần thú. Thần thú mạnh mẽ như vậy, ít nhất cũng phảilục giai. Ngưu ma ngày trước chúng ta gặp, ở trước mặt nó cũng chỉ là rác rưởi.”
“Trách không được đám người bọn họ không tiếp tục đuổi theo. Hóa ra là gặp phải thần thú mạnh mẽ như vậy. Còn may hai người chúng ta chưa đụng phải nó, bằng không cả hai cũng bị nó nuốt vào trong bụng rồi.”
“Không đúng, có sát ý.”
Đôi mắt Lăng Tiêu híp lại, lập tức ôm U Dương Thanh Thanh, rơi xuống một đại thụ, tạo ra một lớp lá chắn, ẩn đi toàn bộ linh khí của hắn cùng U Dương Thanh Thanh.
“Không nên nói chuyện. Xem ra nó đã chú ý tới chúng ta.”
U Dương Thanh Thanh sợ tới mức nín thở ngưng tức, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Hai người kề sát vào nhau, tới mức có thể nghe được tiếng tim đập của nhau, trừ bỏ cái này, cái gì cũng nghe không được.
Qua một hồi lâu, tia sát ý kia mới chậm rãi biến mất.
U Dương Thanh Thanh lúc nãy chuẩn bị buông ra một hơi. Ngay sau đó, một cổ sát khí trong nháy mắt lại bao phủ lại đây. Nàng sợ tới mức suýt hô lên , còn may là Lăng Tiêu kịp thời ra tay, bịt kín miệng nàng .
Theo sát sau đó, hắn lắc đầu rất nhẹ, ý bảo U Dương Thanh Thanh không nên nói chuyện.
Lại qua một lát, cổ sát khí kia mới chậm rãi biến mất.
Lúc này đây, Lăng Tiêu mới buông lỏng miệng nàng.
“Hô. Hô. Thật là đáng sợ. Con linh thú này vậy mà đã sinh ra trí tuệ mạnh mẽ như vậy. Vừa rồi, nó cư nhiên hiểu được, trước rút đi sát ý, sau lại thăm dò chúng ta, nếu chúng ta không có phòng bị mà nói, nhất định sẽ bị phát hiện.”
Lăng Tiêu hít sâu một hơi, nhịn không được cảm khái một tiếng.
“Không hổ danh là thần thú lục giai, so với đầu ngưu ma lúc trước, còn cao hơn hai phẩm giai. Ngươi cho rằng, nó là thứ dễ chọc sao?”
U Dương Thanh Thanh, bỗng cười chua xót.
“Được rồi. Ta biết sợ rồi, ngươi cũng đừng làm ta sợ thêm nữa.”
Lăng Tiêu bỗng lắc lắc đầu.
“Ta không phải ở hù dọa ngươi. Nếu không ngoài ý liệu của ta, khu vực này hẳn là lãnh địa của nó, nó tùy thời đều có khả năng đi tới nơi này tuần tra. Hai người chúng ta cần phải mau rời khỏi đây, nói cách khác, một khi bị nó bắt gặp, nhất định là chết không có chỗ chôn.”
“Chúng ta giờ chạy nhanh trở về đi. Phía trước đám người trưởng lão Liệt Hỏa Thần Tông hiện tại hẳn là đều đã bị giết rồi.”
“Ngươi nghĩ cũng quá ngây thơ. Đầu thần thú kia, nói không chừng đang ở nơi đó nghỉ ngơi. Chúng ta hiện tại trở về, chẳng phải tự đưa đến miệng nó.”
“Ặc... Vậy thôi. Chúng ta giờ đi nơi nào? Cũng không thể dừng lại ở chỗ này mãi. Ngươi vừa nãy có nói, nó tùy thời đều có khả năng lại đây.”
Lăng Tiêu gật gật đầu.
“Được, đi thôi. Trong khu rừng này không có cách nào xác định phương hướng. Chúng ta cũng chỉ có thể đánh cuộc một phen, mong sao đầu thần thú kia tha cho chúng ta một con đường sống, sau đó từ một phương hướng khác, nghĩ cách chạy ra khỏi khu rừng này.”
“Nga đúng rồi. Ngươi trước đây, có cấp Như Ngọc các nàng một trận pháp để bố trí, hiện tại còn có thể bố trí lại lần nữa hay không? Nếu ngươi có thể phục chế lại trận pháp kia, ta nghĩ chúng ta hẳn là còn có biện pháp đào tẩu.”
“Ngươi suy nghĩ nhiều. Từ trường trong khu rừng, đã quấy nhiễu nghiêm trọng tới phương hướng của trận pháp, nếu hiện tại ở chỗ này thi triển trận pháp, cùng bên ngoài không giống nhau, ở chỗ này nói không chừng sẽ làm cho trận pháp hỗn loạn, hai người chúng ta còn có khả năng, sẽ bị truyền tống đến sâu bên trong, hoặc là tới trước mặt thần thú kia.”
“Ặc....”
Gương mặt U Dương Thanh Thanh nhịn không được run rẩy một chút. Nếu đúng như lời của Lăng Tiêu, trận pháp không thể dùng tiếp. Bọn họ bây giờ thật đúng là dữ nhiều lành ít.
“Đi trước đi. Dù sao hiện tại cũng không có người truy đuổi chúng ta. Vừa đi vừa suy nghĩ xem làm thế nào ra khỏi đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận