Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 100. Kế hoạch (2)

Chương 100. Kế hoạch (2)


“Em cầm tiền ém miệng rồi còn có thể đi tố cáo người? Chị cũng là người có đạo đức, cái thư đó chỉ để phòng ngừa lỡ như thôi.”

Lưu Mai đột nhiên phát hiện, bà chị chồng này đúng là đã nương tay với cô ta. Nếu như dùng chiêu thức này ở đơn vị cô ta thì ngay cả công việc cô ta cũng sẽ không giữ nổi. Cũng may cô ta đã nhận lỗi, nếu không cùng chị chồng ầm ĩ thì không biết bây giờ sẽ như thế nào.

“Chị, em nghe theo chị, nhất định sẽ hoàn thành tốt chuyện này.”

“Chuyện này không cần phải nói với Tô Tiểu Chí, lỡ như vì tức giận xảy ra đánh nhau, nhà chúng ta còn phải tốn tiền, có tiền rồi thì đến lúc đó chúng ta mỗi người may một bộ quần áo, cũng cho em một bộ.”

“Chị, em nhớ rồi, ngày mai em đi làm ngay.”

Vì để cho Lưu Mai hoàn thành tốt chuyện này, cô đã cho Lưu Mai một khoản tiền công đó là hai hào với một phiếu mì trắng, bảo cô ta ra ngoài ăn. Sau khi ăn xong liền đi làm việc.

Lưu Mai không nghĩ rằng chị cả đã sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng như vậy, còn cho cô ta tiền công, vì vậy cô ta vô cùng vui mừng.

Sau khi tan ca buổi sáng, cô ta vội vàng chạy đến căn tin ăn mì sau đó lập tức đi làm việc.

Đầu óc của Lưu Mai cũng không hề ngốc, nếu không lúc đầu cô ta cũng không trị được người đàn ông như Tô Đại Chí. Nhưng mấu chốt là công ta chính là một cực phẩm chính cống, là loại người biết gây chuyện.

Nhưng sau khi gặp bà chị chồng như Tô Du, cô ta lập tức bị khống chế.

Lần này, chị chồng lại kêu cô ta đi gây chuyện, tất cả cay cú trong lòng cô ta đều tuôn ra, sầm mặt tiến vào nhà lão Tôn.

Nhà lão Tôn đang ngồi ăn cơm, nhìn cũng là người đông thế mạnh, nhưng nhà của cô ta trước nay cũng rất nhiều người, vì vậy cô ta không hề sợ. Ở trên người chị chồng, cô ta hoàn toàn có thể hiểu được một đạo lí, người đông thì có tác dụng gì chứ, quan trọng vẫn là ở cái đầu.

“Hôm nay tôi tới đây đòi công bằng lại cho chị chồng mình. Con gái của nhà các người quyến rũ người yêu của chị chồng tôi.”

Người nhà lão Tôn: “...” Chị cả của nhà cô là ai?

Bên góc bàn, có một cô gái thắt hai biếm tóc lớn đang cúi gằm mặt xuống bàn,

Giọng nói chát chúa của Lưu Mai vang lên: “Đừng có làm bộ làm tịch nữa, Tôn Mẫn, chuyện giữa cô và Ngô Quốc Chí kia, tôi đã nghe hết rồi. Anh ta vẫn còn là người yêu của chị tôi, mà hai người lại có qua lại với nhau.”

Tô Mẫn bị dọa đến mức đứng bật dậy: “Tôi không biết gì cả.”

“Chết tiệt, tên khốn kiếp Ngô Quốc Chí đó là người yêu của chị chồng tôi, cả xưởng máy móc có ai mà không biết, cho dù là anh ta có nói dối rằng đã chia tay với chị cả của tôi nhưng lần đầu tiên hai người có quan hệ nam nữ yêu đương ăn cơm với nhau, mọi người đều đã biết anh ta có đã có người yêu rồi.”

Săc mặt của lão Tôn đột nhiên thay đổi.

Chuyện giữa Tôn Mẫn và Ngô Quốc Chí có qua lại với nhau họ đều biết, nhưng Tôn Mẫn luôn nói là người ta không có đối tượng, bọn họ cũng không nói gì nữa. Hơn nữa sau đó Ngô Quốc Chí cũng nói rõ ràng, anh ta không có người yêu. Vì vậy mọi người mới bắt đầu suy nghĩ lại. Chỉ là thấy gia cảnh của Ngô Quốc Chí không tốt nên họ còn đang do dự.

Nhưng nào ngờ người nhà của người yêu cũ của Ngô Quốc Chí lại tìm đến tận nhà.

Nếu chuyện này làm lớn vậy con gái họ sau này làm sao thể gả đi được. Danh tiếng nhất định sẽ bị hủy hoại hoàn toàn!

Lão Tôn từ tốn nói: “Đồng chí à, có gì từ từ nói, nhất định là có hiểu lầm gì đó.”

“Bốp.” Anh hai của Tôn Mẫn không nhịn được khi nhìn thấy người nhà bị người khác ức hiếp, liền đập mạnh xuống bàn: “Cho dù em tôi hẹn hò với ai thì có liên quan gì đến cô, nếu cô biết điều thì lập tức rời đi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.”

Lưu Mai tức giận chống nạnh: “Đến đây, đến đây, đến đánh chết tôi xem, tôi nhất định sẽ kêu giết người, cho anh vào tù ăn cơm.”

“...”

Tôn Mẫn nhìn thấy người nhà mình làm ầm ĩ như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu. Chỉ vì một tên đàn ông như Ngô Quốc Chí mà như vậy thật sự không đáng. “Đồng chí, tôi đồng ý với cô, sẽ không có liên hệ gì với người đó nữa, không phá hoại tình cảm giữa chị cả cô và Ngô Quốc Chí nữa.”

“Nói hay nhỉ, người đàn ông mà cô đã động đến, chị chồng tôi mới không cần nữa.”

Sắc mặt của Tôn Mẫn lập tức đỏ lên.

“Vậy cô muốn như thế nào?”

“Làm theo những gì tôi nói.” Lưu Mẫn liền lôi một tờ giấy ra: “Viết ra, viết ra những rắc rối mà tên khốn nạn Ngô Quốc Chí kia đã gây ra cho cô. Tôi đây muốn đi tìm anh ta tính sổ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận