Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 101. Đe dọa Ngô Quốc Chí

Chương 101. Đe dọa Ngô Quốc Chí


Mấy ngày hôm nay, Ngô Quốc Chí đều cảm thấy vô cùng phiền muộn. Trên đường đi đến chỗ làm, anh ta hơi ngơ ngẩn, tư tưởng mất tập trung.

Anh ta bắt đầu cảm thấy phân vân giữa Tôn Mẫn và Tô Du. Lúc trước, anh ta chỉ nghĩ theo đuổi được Tôn Mẫn rồi mặc kệ Tô Du. Nhưng giờ lại khác, Tô Du có tài năng, còn trở thành cán bộ của công đoàn. Công việc danh giá này vô hình trung đã đề cao sức hấp dẫn của riêng Tô Du lên vài bậc trong lòng anh ta.

Quan trọng hơn cả, anh ta còn nhận ra Tô Du còn có tiền. Cưới cô chẳng khác nào có thể sai khiến cả nhà họ Tô kiếm tiền cho nhà anh ta tiêu.

Hơn nữa, sau hai lần đến tìm Tô Du, anh ta nhận ra dường như cô có gì đó khang khác, hình như trở nên đẹp hơn thì phải...

Vậy nên giờ so sánh hai người với nhau, ngoại trừ trẻ trung hơn Tô Du và... sắc sảo hơn chút xíu thì có vẻ Tôn Mẫn cũng chẳng còn ưu thế gì nữa.

Song, suy cho cùng, anh ta đã theo đuổi Tôn Mẫn lâu đến thế, còn bỏ vốn đầu tư nhiều như vậy, giờ nếu phải buông bỏ thì anh ta thấy quá đáng tiếc. Hơn nữa, thú thực là anh ta cũng thật sự có lòng yêu mến Tôn Mẫn. Trong lòng anh ta vẫn cảm thấy hơi thích Tôn Mẫn.

Đó cũng chính là lý do khiến bây giờ anh ta cảm thấy vô cùng phân vân, rốt cuộc chọn ai mới tốt.

Lúc này, trong thế giới nội tâm của Ngô Quốc Chí chỉ nghĩ: "Đôi lúc, người xuất sắc quá cũng khổ thật. Lúc nào cũng phải đắn đo lựa chọn đủ thứ. Một lần bất cẩn sẽ khiến một cô gái bị tổn thương."

"Ngô Quốc Chí, anh là thằng khốn nạn!"

Ai? Ai đang mắng chửi người đấy?

Ngô Quốc Chí quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một người đàn bà đuổi theo mình. Người đàn bà nọ ăn mặc quần áo lao động của công xưởng sắt thép, tóc tết thành một cái bím lớn, vẻ mặt hùng hổ.

Ai đây?

"Ngô Quốc Chí, thằng khốn nạn!" Lưu Mai chạy tới, chỉ thẳng vào mặt anh ta mắng một câu.

"Cô là ai? Sao lại mắng chửi tôi?"

Lưu Mai mắng: "Chị tôi là Tô Du, cậu nói xem tôi là ai?"

Ngô Quốc Chí nghe vậy, mặt tái đi, rồi sau đó liếc sang bên cạnh theo bản năng. Cũng may ai nấy đều bận bịu bắt tay vào làm việc, vội vội vàng vàng nên chỉ liếc mắt nhìn qua chỗ anh ta một cái rồi không xem náo nhiệt nữa. Anh ta vội vàng nói: "Sang bên cạnh nói chuyện." rồi sau đó đi về phía vệ đường.

Lưu Mai thấy thế tức khắc đuổi theo. Chị chồng đã dặn lần này không thể làm ầm ĩ, chỉ có thể hù dọa Ngô Quốc Chí mà thôi.

Đến vệ đường, Ngô Quốc Chí mới thở phào nhẹ nhõm: "Vừa rồi cô nói linh tinh gì thế?"

Lưu Mai chống nạnh nói: "Tôi nói gì trong lòng anh tự hiểu. Anh tưởng chuyện anh đã làm ở công xưởng máy móc không ai biết chắc? Trong công xưởng của chúng tôi có công nhân là người nhà của công nhân chỗ xưởng anh, người ta biết quan hệ giữa tôi và chị chồng nên đã kể lại hành vi không bằng súc sinh của anh cho tôi rồi đấy. Hôm nay tôi cố tình tới tìm anh để tính sổ đây!"

Vẻ mặt Ngô Quốc Chí càng trở nên khó coi. Anh ta không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, vốn tưởng cách xa Tô Du một chút, rồi không cho cô đến công xưởng là được rồi. Nào ngờ lòng và lòng vòng vẫn để người nhà cô biết.

"Có phải cô hiểu nhầm gì rồi không?"

"Hiểu nhầm?" Lưu Mai hừ lạnh một tiếng: "Hiểu nhầm cái nỗi gì, tôi tùy tiện tìm người hỏi một chút là biết. Anh tưởng vẫn giấu giếm được chắc?"

"..." Lúc này, Ngô Quốc Chí hối xanh cả ruột vì đã đưa ra lựa chọn quá sớm. Lúc trước, để dỗ dành Tôn Mẫn, tán tỉnh được cô ta, anh ta đã bảo Tô Du nói linh tinh, giải thích mình đã chia tay cô với người trong công xưởng. Giờ thì đã quá muộn để thu lại lời nói.

Lưu Mai nhỏ giọng buông lời uy hiếp: "Tôi nói cho anh biết, tôi không những muốn nói với chị tôi, tôi còn đến công xưởng anh báo cáo anh có quan hệ nam nữ bừa bãi cơ. Đã có người yêu còn đi tán tỉnh người khác, còn muốn bắt chước người trong xã hội cũ tìm vợ lẽ cơ đấy."

Ngay tức khắc, Ngô Quốc Chí sợ đến nỗi tái cả mặt: "Gì thế... Có chuyện gì bình tĩnh nói, cô cũng biết tình cảm Tô Du dành cho tôi, cô cũng không muốn cô ấy đau lòng chứ."

"Tôi mặc kệ chị chồng đau lòng hay không đấy." Chị chồng còn lâu mới đau lòng, nếu không đã không nghĩ ra cách này rồi.

"... Rốt cuộc cô muốn thế nào?"

Lưu Mai nhướng mày: "Thật ra tôi cũng không phải người không có tình người đâu. Nhưng mà..."

Cô ta cảm thấy hơi mất tự nhiên khi nói đến chuyện đòi tiền.

Thấy giọng điệu của Lưu Mai hơi thay đổi, Ngô Quốc Chí liền thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Nhưng mà sao?"

"Nhưng tôi giữ bí mật cho anh làm gì, anh cũng có cho tôi một đồng một hào nào đâu. Sao phải làm thế?"

Ngô Quốc Chí cuối cùng đã hiểu cô ta đến đây để đòi lợi ích. Anh ta đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, còn có thể bàn bạc là tốt rồi. Miễn là không làm to chuyện thì dễ bàn thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận