Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 102. Đe dọa Ngô Quốc Chí (2)

Chương 102. Đe dọa Ngô Quốc Chí (2)


Nếu người đàn bà này đi náo loạn thật, chưa nói đến việc mất lòng cả Tôn Mẫn và Tô Du, mà công việc của anh ta cũng chẳng biết còn giữ được hay không.

"À ừm, ở đây tôi có ít tiền lẻ. Dù sao sau này chúng ta cũng là người một nhà, tiền này cô cứ cầm đi tiêu vặt ha."

Nói rồi, anh ta lòng đau như cắt, mò một đống hào lẻ từ trong túi áo ra, cộng lại cũng chỉ khoảng hai ba đồng.

Lưu Mai thấy thế, mặt sưng lên như bị đau răng: "Ôi, cho trẻ con đấy à. Tiền tiêu vặt của em chồng tôi cũng không chỉ có từng này đâu nhé. Thể diện của anh cũng chỉ ngang giá với chút tiền này thôi à?"

"...Tôi chỉ có từng này."

"Tôi mặc kệ anh có bao nhiêu tiền. Dù sao ít nhất cũng phải năm mươi đồng tiền, hai mươi cân phiếu lương thực, ba phiếu mua đồ công nghiệp. Nếu không tôi lập tức đi nói ngay, xem thể diện và công tác của anh có đáng nhiều tiền như thế không!"

Ngô Quốc Chí cảm thấy hoảng sợ: "Năm mươi đồng? Tôi lấy đâu ra nhiều tiền thế chứ? Tôi cũng không có mấy loại phiếu đấy đâu."

"Tiền lương một tháng của anh cũng không chỉ có ba, bốn mươi chứ, tôi cũng chỉ muốn hơn một tháng tiền lương của anh mà thôi. Thế là rẻ lắm rồi!"

Ngô Quốc Chí nghiến răng, nói: "Tôi không có nhiều như thế, tiền lương tháng này tôi tiêu hết rồi." Có cũng không đưa!

"Xạo chó, chắc chắn đưa cho mẹ anh rồi chứ gì. Dù sao tôi cũng mặc kệ anh làm cách gì, năm mươi đồng tiền không thể thiếu một đồng nào hết. Nếu anh không bằng lòng, tôi lập tức đến công xưởng làm ầm lên, đòi công bằng cho chị chồng tôi."

Ngô Quốc Chí suýt chút thì tự làm mình chết vì nghẹt thở. Sao Tô Du lại có người nhà trơ tráo thế cơ chứ? Người như thế mà đưa tiền cho Tô Du quản lý à, không phải lừa người khác chứ? Chắc chắn là vậy rồi, chắc chắn hai anh em nhà họ lừa dối anh ta, nói vậy để anh ta mời ăn cơm mà thôi.

Anh ta cảm thấy mình bị lừa chắc rồi.

Anh ta hối hận, biết thế này thì anh ta đã chia tay Tô Du từ sớm, sẽ không lắm chuyện thế này.

"Sao nào, nghĩ sao rồi? Tôi nói cho anh biết, nhà mẹ tôi đông người, ai cũng giỏi làm ầm ĩ, không ngại làm to chuyện đâu."

Lưu Mai nói với vẻ không hề lo ngại. Tuy rằng người nhà mẹ đẻ đuổi cô ta ra ngoài, nhưng cô ta tin chỉ cần không đối địch với chị chồng, người nhà mẹ để vẫn sẵn lòng nể mặt cô ta.

Ngô Quốc Chí hít vào một hơi, "Cô cho tôi một chút thời gian để em chuẩn bị tiền đã. Tích được tiền tôi sẽ đưa cho cô ngay. Không thì đợi đến ngày trả lương tháng sau rồi nói tiếp?"

"Nghĩ hay đấy. Tôi nói cho anh, đúng giờ này ngày mai tôi sẽ đến công xưởng của các anh tìm anh. Nếu anh không đến, tôi lập tức làm ầm cho tất cả mọi người đều biết."

"Thế thì gấp quá." Ngô Quốc Chí đau đầu, nói.

Lưu Mai nhếch miệng: "Tôi mặc kệ!" Từ xưa tới nay cô ta chưa bao giờ là người giao giảng đạo lý!

Lưu Mai nói xong thì xoay người bỏ chạy, cô ta còn phải đi làm việc đây.

Buổi tối, sau khi cơm nước xong, xua đuổi những người khác đi ra ngoài như thường lệ, Lưu Mai liền giao lá thư cho Tô Du, rồi sau đó báo cáo quá trình làm việc một lần.

Tô Du vừa ngâm chân vừa đọc thư. "Viết rất chi tiết, ngay cả mấy lời âu yếm Ngô Quốc Chí nói với cô ta cũng có viết."

"Em bảo cô ta viết đấy, phải thế mới có căn cứ chứ."

Tô Du gật đầu hài lòng, "Xem ra em vẫn có chút năng lực. Rất tốt." Rồi sau đó mặt biến sắc, "Còn chuyện tiền nong, em nói với chị em đòi bao nhiêu, chị sẽ tin em đòi từng ấy. Còn tình huống thực tế như thế nào, chị cũng sẽ không truy cứu."

Lưu Mai tỏ ra sửng sốt, rồi sau đó lúng túng nói: "Khụ khụ, chị à, em mới nói mồm thôi, tiền còn chưa tới tay. Em nghĩ khó mà đòi được nhiều thế, vậy nên mới mở miệng đòi ba mươi đồng."

"Không sao, xem như em đã giữ được giá mấu chốt, không ít hơn cái giá mà chị đề ra. Tiền dư ra coi như em đạt được bằng chính năng lực của mình, cho dù bao nhiêu tiền em cũng có thể giữ lại cho riêng mình. Chị cho phép."

Cô hết sức nhấn mạnh lời nói cuối cùng. Cho dù lãi bao nhiêu tiền, cũng không phải bản thân Lưu Mai giở thói khôn vặt bịp bợm cô, mà là vì cô cho phép, Lưu Mai mới có thể cầm được.

Lưu Mai có khôn vặt đến mức nào đi nữa cũng không nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.

Bây giờ Lưu Mai vô cùng hối hận. Cô ta biết ngay lẽ ra mình nên thật thà một chút khi đối mặt với người chị này mà, đằng này thì không cơ, còn chưa ra sao mà đã không biết để lộ ở đâu rồi...

Đây đúng thật là..

"Chị, thật ra theo em nghĩ, nếu đòi được thật, em lấy phần 20 đồng dư ra thôi. Còn lại 30 đồng, em không lấy nữa, cho chị tất."

Tô Du cười cười: "Chị vẫn giữ lời nói đó, chỉ cần làm tốt, chuyện khác chị vẫn có thể mở một con mắt nhắm một con mắt. Đều là người một nhà cả, so đo nhiều như thế làm gì?"

"Thật à chị?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận