Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 103. Thiếu nữ cao ngạo

Chương 103. Thiếu nữ cao ngạo


Lưu Mai hỏi. Nói thật ra, hiện giờ cô ta cảm thấy thật sự hơi sợ chị chồng.

Tô Du cười gật đầu, "Đương nhiên là thật."

Lưu Mai khẽ thở hắt ra, quyết định không bao giờ giở thói gian giản trước mặt chị chồng nữa.

Hôm sau, vào lúc ăn sáng, Tô Du lại cho Lưu Mai tiền ăn cơm trưa, khiến Tô Lâm thấy mà ghen ghét, thèm muốn chết đi được.

Cầm tiền, Lưu Mai liền hưng phấn chạy đi. Nghĩ đến giữa trưa còn có thể lấy được tiền, bước chân cô ta nhanh hơn nhiều so với bình thường.

Đợi đến khi Lưu Mai đi rồi, Tô Lâm chu mỏ nói: "Chị, sao lại đối xử tốt với chị ta thế?"

"Dạo này em ấy cư xử khá tốt. Hơn nữa em ấy còn tăng ca, sau này hàng tháng có thể kiếm tiền cho nhà mình nhiều hơn một chút. Đây là chuyện tốt với tất cả thành viên trong gia đình mình. Em thì đã không kiếm được tiền mà còn tiêu tiền, không được nói gì hết."

Tô Lâm: "..." Lời này của chị khiến người ta tổn thương quá.

"Chị, chờ em tốt nghiệp trung học, em cũng đi ra làm việc!"

Tô Du cảm thấy mình phải cho thiếu nữ cao ngạo này nhận thức tình hình thực tế thế nào. Bởi vì thực tế sẽ luôn cho cô bé biết mình đáng giá bao nhiêu.

"Em thi trúng đã rồi nói tiếp. Dù sao nhà chúng ta cũng không có trường hợp đặc biệt như học lại đâu, thi trượt là quay về làm việc đấy. Anh hai của em còn có sức để bốc vác hàng hóa. Em thì vừa chẳng có tay nghề vừa chẳng có sức lực, đừng để đến lúc đó lại nhàn rỗi ở nhà để người ta chăm bẵm đấy."

Tô Tiểu Chí gồng cánh tay cơ bắp của mình lên, nói: "Đúng thế, em bốn à, anh thấy em ngoài con đường đọc sách cũng chỉ có thể tập trung đi học mà thôi. Nếu không đến lúc đó xin bốc vác hàng hóa cũng chẳng ai cho đâu."

"..."

Tô Đại Chí nói: "Bây giờ cho em bốn học làm nội trợ rồi đến lúc đó tìm đối tượng để gả ra ngoài sớm một chút cũng được."

Tô Du trợn trắng mắt: "Đừng có nằm mơ, với điều kiện này của em ấy, cùng lắm cũng chỉ có thể tìm một người bốc vác hàng hóa thôi, còn là người bốc vác không có biên chế ấy. Người có biên chế người ta tìm đến công nhân chính thức hết rồi. Đến lúc đó có mà chỉ có thể ăn trấu ăn dưa muối hàng ngày thôi."

Tô Tiểu Chí: "..." Hiện giờ đang tạm thời làm bốc vác hàng hóa không biên chế.

Tô Lâm: "..." Quá đả kích người khác!

...

Trên đường, Tô Tiểu Chí ủ rũ, "Chị, có phải em vô dụng lắm không, em chỉ là người bốc vác hàng hóa..."

Tô Du liếc cậu ta một cái, an ủi: "Đừng nói linh tinh, ba trăm sáu mươi nghề nghề nào cũng có trạng nguyên. Không thành công cũng đừng trách nghề nghiệp mình không tốt, muốn trách thì trách bản thân không có năng lực ấy."

"..."

"Tiểu Chí à, phải tin tưởng mình là người có năng lực chứ. Em còn trẻ, thời gian còn dài mà. Tuy giờ em chỉ là người bốc vác, nhưng ai biết sau này có thể trở thành lãnh đạo không. Chỉ cần em có ý chí tiến thủ, đừng học theo cách sống được chăng hay chớ như anh cả của em, chị cam đoan em có thể làm lãnh đạo!" Tay sai đắc lực của Tô Du cô có thể kém cỏi ư, thế chẳng phải làm mất hết thể diện của cô à?

Tô Đại Chí: "..."

Tô Tiểu Chí lập tức trở nên hệt như được tiêm máu gà, dáng vẻ ý chí bừng bừng: "Chị, chị yên tâm, sau này em chắc chắn sẽ trở thành tiểu đội trưởng đội bốc vác!"

Trong lòng Tô Du lập tức thấy ngột ngạt.

Cô chợt nghĩ đến có một loại gỗ không thể đẽo, có một loại bùn không thể trát tường.

Đến trong công xưởng, Tô Du liền cảm thấy tâm trạng rất tốt. Sự nghiệp đúng là chuyện khiến tâm trạng người ta cảm thấy khoái trá.

Qua vài ngày sắp xếp, cuộc thi đua đầu tiên đã được ấn định vào ngày một tháng mười một, cũng chính là chủ nhật tuần sau. Đó là một ngày đẹp, vì hầu hết mọi người sẽ được nghỉ, rất phù hợp để tiến hành đổi ngày làm việc thành ngày nghỉ.

Thông qua lần tiếp xúc công việc này, cuối cùng Tô Du cũng lọt vào mắt xanh của các lãnh đạo cấp trung.

Thậm chí chủ nhiệm Hứa cũng không ngờ cô có thể trưởng thành nhanh chóng như thế. Chỉ trong thời gian ngắn, cô không chỉ đứng vững gót chân ở công đoàn, mà còn có thể sắp xếp việc làm của các lãnh đạo, quản lý của công xưởng nữa.

Cũng chính vì như thế mà bà cảm thấy vô cùng xó xử.

Bà đã nộp đơn xin chuyển sang vị trí chính thức của Tô Tiểu Chí lên rồi, phía bên bà chắc chắn không có vấn đề, bên đội bốc vác cũng không có vấn đề gì. Nào ngờ bên ủy ban công xưởng - bên lẽ ra không nên xảy ra vấn đề nhất lại xảy ra vấn đề rồi.

Không biết bên ủy ban công xưởng đã uống nhầm thuốc gì nữa. Bình thường bọn họ cũng không quan tâm chuyện tuyển công nhân sản xuất cho công xưởng, thế nhưng bây giờ tuyển mỗi một công nhân bốc vác thôi mà cũng lắm chuyện thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận