Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 108. Trở mặt

Chương 108. Trở mặt


Cho nên sau khi tan ca ngay cả cơm cũng không thèm ăn, liền chạy đi tìm Tô Du, đến nói cho cô biết, mình đã biết rõ khuôn mặt thật của cô!

“Đừng giả bộ, Tô Du, tôi không nghĩ tôi lại coi thường cô. Cô còn cố ý đi cáo trạng, khiến cho người của công đoàn chạy đến làm náo loạn lên. Cô nghĩ là tôi không nhìn ra sao?”

Nhưng nhìn thấy bộ dạng Tô Du nhẹ nhõm thở phào một hơi, “Cuối cùng cô cũng nhìn ra, tôi không cần phải giả vờ nữa.”

“.…..”

“Đúng vậy, tôi chính là cố ý. Cô muốn chỉnh tôi, tôi liền chỉnh ngược lại cô.” Tô Du nhỏ giọng nói, trên mặt tươi cười, người khác nhìn thấy, còn tưởng là đang nói về chuyện tốt lành gì.

Vậy mà trợ lý Điền tức giận đến sắc mặt trắng bệch. Không ngờ lại có thể gặp người không biết xấu hổ như vậy!

“Cô đừng tức giận, tôi cũng là không có biện pháp. Cô xem tôi còn có em trai em gái sống thật không dễ dàng, khó khăn lắm mới được sống yên ổn qua ngày, cô không nên ức hiếp tôi. Đàn ông có thể nhẫn nhưng đàn bà thì không muốn nhẫn đâu.”

Vẻ mặt Tô Du khó xử, “Cô xem, nếu cô không chỉnh tôi thì hiện tại mọi chuyện cũng sẽ không thành như vậy. Hiện tại rất tốt, buổi sáng hôm nay công đoàn đã bàn bạc, muốn triển khai vấn đề này. Chuyện ầm ĩ thực ra không lớn, tôi cũng không biết. Nhưng mà tôi biết, cô sẽ trở thành vật hi sinh. Cô có biết vật hi sinh là gì không. Chính là lúc đánh giặc bị đại bác phá thành bắn cho ra vụn đó. Cô nói cô là người khởi xướng, đại bác không chĩa vào cô thì chĩa vào ai? Trông chờ vào mấy người trong xưởng bảo vệ cô? Cô nhìn xem trong lòng bọn họ là lợi ích của ủy ban nhà máy quan trọng hay là cô quan trọng.”

Trợ lý Điền biến sắc, “Cô nói láo, tôi bây giờ sẽ đi tìm công đoàn bên kia, nói là cô cố ý.”

“Tôi chính là công đoàn.”

“Tôi đi tìm mấy người xưởng trưởng.”

“Tôi chính là công đoàn.”

“.…..”

“Bỏ đi, xét cô cũng là đồng chí nữ, tôi không muốn làm cô phải khó xử chút nào. Tuy nhiên, cũng không thể làm mất mặt công đoàn bên này được. Cô không nên ức hiếp người nhà của công nhân công đoàn nếu không có lý do chính đáng, cô nói tính là gì? Cho nên, hiện tại chỉ có một kế hoạch, chính là phải nghĩ ra một cái lí do hợp lí, để cho công đoàn có bậc thang đi xuống.”

“Cô có lòng tốt vậy sao?” Trợ lý Điền vẻ mặt không tin tưởng hỏi.

“Đúng vậy, tôi chắc chắn không có lòng tốt như vậy. Vì vậy nhất định tôi phải có chút lợi ích. Ví dụ như, cô vốn dĩ không thể xử lý giấy tờ của em trai tôi, là bởi vì cô lo lắng hắn còn trẻ, lo lắng hắn còn nhỏ tuổi, không thích hợp đảm nhận công việc bốc vác, muốn thay hắn tìm một công việc phù hợp hơn. Cô là một lòng một dạ vì nhà máy mà bồi dưỡng nhân tài, vì công nhân trẻ tuổi lo lắng, cho nên mới làm chậm trễ chuyện này. Lí do này rất hay nha.”

Trợ lý Điền, “…….”

Tô Du cười cầm tay cô ta, “Được rồi, trợ lý Điền, tôi phải về ăn cơm. Cô cũng không cần phải tức giận, vì chuyện công việc mà tức giận thì không đáng giá đâu, cá nhân tôi cảm thấy, chúng ta vẫn có thể trở thành bạn bè.”

“Đi đi, đi nhanh lên!” Trợ lý Điền cắn răng xoay người bước đi.

Trước kia sao cô ta có thể làm quen với loại người này được, a a a -----

Tô Dụ nhẹ nhàng tiêu sái đi đến bên cạnh em trai, “Đi, trở về ăn cơm thôi.”

Tô Đại Chí hiếu kỳ hỏi, “Chị, người lúc nãy là trợ lý Điền ủy ban nhà máy sao, tìm chị nói gì vậy, nhìn bộ dáng không vui vẻ lắm.”

“A, cô ấy là bạn bè tốt của chị, trong công việc gặp chút việc uất ức, tới tìm chị nghe chút khuyên nhủ.”

Tô Tiểu Chí cười nói, “Chị, chị có thật nhiều người quen.”

“Cũng không phải vậy, bạn bè nhiều có tác dụng lớn. Nhân tiện, buổi tối hôm nay cả nhà chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.”

“Chị, vì sao vậy?”

“Vì chị vui vẻ.” Tô Du cười nói. Cô nhớ tới, buổi tối cô còn có chút thu nhập, cũng không biết Lưu Mai bên này đã nhận được tiền chưa.

Dưới gốc cây đại thụ bên cạnh nhà máy sản xuất máy móc, Lưu Mai mặt đối diện đại thụ lưng đối diện cửa nhà máy, đang cùng Ngô Quốc Chí đếm tiền.

Một sấp tiền, tất cả đều là tiền lẻ, có thể thấy được rằng, cái này chỉ là tạm thời.

Tất nhiên, Lưu Mai cũng không hề ghét bỏ.

Đếm đi đếm lại, tổng cộng bốn mươi bảy đồng.

“Nhiều như vậy, tôi cũng không có biện pháp.” Ngô Quốc Chí nói.

Lưu Mai phụng phịu đem tiền và phiếu bỏ vào trong túi của mình, “Bỏ đi, tôi không thích tính toán so đo một ít tiền với anh. Giống như anh nói, không chừng sau này có thể trở thành người một nhà, tôi sẽ không so đo với anh mấy đồng tiền.”

Chủ yếu là nói rõ với chị, cho người ta một con đường để sau này có thể gặp lại nhau tốt lành. Cũng không thể quá tham lam.

Nghe được trong lời nói của Lưu Mai, Ngô Quốc Chí thiếu chút nữa muốn hộc máu. Anh ta nhẫn nhịn nói, “Cô thật sự sẽ không nói cho Tô Du?”

“Nhất định không nói, đối với tôi cũng không có chỗ tốt. Được rồi, sau này anh hãy đối xử tốt với chị dâu của tôi.”

“.……Ừ.” Ngô Quốc Chí âm thanh buồn bã nói.

Anh ta quyết định, nhất định phải lấy lại tiền từ Tô Du!
Bạn cần đăng nhập để bình luận