Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 109. Nói đùa

Chương 109. Nói đùa


Trong tay Lưu Mai cầm mấy chục đồng đi về phía xưởng, trong lòng vui như nở hoa.

Cô ta chưa bao giờ nghĩ tiền đến sẽ dễ dàng như thế, trước kia khi Tô Đại Chí đưa tiền cho cô ta tất nhiên là khác rồi, Đại Chí là chồng của cô ta, tiền lấy vào đều là của mình cả.

Nhưng lấy tiền từ tay Ngô Quốc Chí khiến cô ta cảm thấy mình đã kiếm một một mớ bộn tiền.

Chỗ này cũng gần bằng hai tháng tiền lương của cô ta rồi.

Ái chà, phải chi chuyện này của chị cả làm thêm vài lần thì hay quá, cô ta có thể không cần đi làm, chỉ chuyên tâm làm chuyện này, dù sao thì cũng trước lạ sau quen mà.

Thế nhưng đây là chuyện không thể nào, sẽ không còn người đàn ông gan to tày trời nào như Ngô Quốc Chí dám đối xử với chị cả như thế nữa đâu.

Nhưng mà cũng kỳ lạ thật, người thông minh như chị cả sao lại để một người như Ngô Quốc Chí giữ chân suốt bao nhiêu năm qua chứ.

Chẳng lẽ câu nói kia là thật sao, phụ nữ trong tình yêu đều là đồ ngốc cả, chị cả của cô ta cũng như thế sao?

Không không không, người khác sẽ như thế nhưng chị cả cô ta thì không thể nào.

Trước đây chị cả cái gì cũng nuông chiều cô ta, chưa từng nói câu nào không tốt cả, cứ thể để mặc cô ta hống hách mấy tháng trời, nếu không cô ta làm gì có cái gan đòi chia tài sản cơ chứ.

Bây giờ xem ra có khi chị cả đang cố ý đấy, sau khi để mặc cô ta lộ ra bộ mặt thật mới ra tay túm gọn.

Bây giờ đối với Ngô Quốc Chí có lẽ cũng như thế, chắc chắn là vậy, dùng thời gian mấy năm để thử thách Ngô Quốc Chí nên khi biết Ngô Quốc Chí không vượt qua xét duyệt nên đã trực tiếp ra tay.

Chị cả nhẫn nhịn quá tài giỏi mà, đúng là con người chuyên làm chuyện lớn.

Sau khi phân tích một lúc, suy nghĩ của Lưu Mai và sự thật đi lướt qua nhau, sau đó càng ngày càng trở nên kỳ cục…

Kết luận cuối cùng đưa ra chính là bốn mươi bốn đồng này toàn bộ đưa cho chị chồng giữ cho xong, để mặc chị chồng phân chia, mình cầm lấy lại cảm thấy bồn chồn.

Dù sao đây cũng là người yêu của chị cả đưa, mình cầm lấy để làm gì chứ?

Lỡ như vì số tiền này mà bị chị cả ghi hận thì làm thế nào đây, như vậy thì thật không đáng, chị cả nói đúng lắm, dĩ hòa vi quý, vì chút tiền mà làm gia đình xào xáo thì thật không nên, dù sao thì cuối cùng người bị thiệt cũng là mình thôi

Buổi trưa Tô Du đã báo tin tức Tô Tiểu Chí chuyển chính nói cho người trong nhà biết.

Trước đó chuyện này chưa chắc chắn nên không có lan truyền khắp nơi, cũng không có thông báo cho người nhà, đến Tô Đại Chí cũng chỉ biết qua loa thôi, lần này khi anh ta nghe tin công việc của Tô Tiểu Chí đã được giải quyết xong xuôi cũng tỏ ra rất kinh ngạc.

Chị cả đúng là nói lời giữ lấy lời, nói sẽ giải quyết công việc thì đã nhanh chóng giải quyết xong xuôi rồi.

“Chị, chị làm cách nào thế?”

Tô Đại Chí hiếu kỳ hỏi, có được một công việc khó khăn đến mức nào chứ, khi đó công việc của anh ta và chị cả nếu không phải tiếp nhận từ ca của bố mẹ thì cũng không cách nào chia được, thanh niên bây giờ càng ngày càng khó sắp xếp công việc, thế nào Tiểu Chí lại có thể chuyển chính sao, chuyện này thật khó tin.

“Tất nhiên là nhờ vào mạng lưới các mối quan hệ của chị rồi, bởi vậy mới nói, bình thường chị hay đi giao tiếp này kia đều có kết quả cả đấy, em nghĩ bình thường chị cầm tiền tự mình tiêu xài sao? Tất cả đều có mục đích cả.”

Tô Tiểu Chí cười rất rạng rỡ, khóe môi dang rộng đến tận mang tai rồi: “Chị, chị làm gì đều đúng cả.”

Tô Du cảm thấy rất hài lòng với cái phản ứng ngơ ngẩn của cậu ta và cười nói: “Em cứ làm tạm một thời gian trước đã, chị đã tìm các mối quan hệ rồi, có lẽ sẽ nhanh chóng giúp em sắp xếp một công việc tốt hơn nữa.”

Tô Tiểu Chí và Tô Đại Chí đều mở to mắt ngạc nhiên.

Tô Tiểu Chí nói: “Chị, chị không phải đang nói đùa đấy chứ, em mới chuyển chính thôi mà.”

“Chị có bao giờ nói đùa bao giờ không?”

Ba anh em lắc lắc đầu.

“Thế thì đúng rồi, chị nói được làm được, tụi em cũng vậy, ai làm tốt sau này sẽ càng tốt hơn. Đại Chí cũng vậy, đừng cho rằng giữ kho là tốt, mười năm rồi, có cơ hội tốt như thế mà vẫn cứ giữ cái kho nát đấy, em cũng nên lên kế hoạch cho tương lai của mình thật tốt đi, ít nhất cũng phải làm một lãnh đạo chứ.”

“Đúng rồi, nếu là em thì em đã trở thành tổ trưởng kho rồi đấy!” Tô Tiểu Chí tỏ vẻ kiêu ngạo nói.

Tô Du mặt không biểu cảm nhìn Tô Tiểu Chí: “…Tiểu Chí, em đừng nói gì cả.” Sau đó cô tiếp tục nhìn Tô Đại Chí: “Mười năm qua, nếu chị không lo cho đám nhóc tụi em thì ít nhất bây giờ chị cũng đã trở thành phó xưởng rồi đấy.

“…” Đám nhóc đồng loạt im lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận