Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 110. Chủ động với bị động

Chương 110. Chủ động với bị động


“Vì vậy Đại Chí à, em hãy cố gắng làm thật tốt, chị sẽ tìm cơ hội giúp em một phen, cái khác không nói, ít nhất cũng phải làm một chủ nhiệm hậu cần chứ.

Tô Đại Chí nghe thấy mà trong lòng nóng bừng cả lên, anh ta cũng có thể làm lãnh đạo sao? Chủ nhiệm hậu cần, trong xưởng phải quản biết bao nhiêu là thứ chứ, nhà ăn, nhà kho, nơi hậu cần…

Chủ nhiệm Tô…

“Được rồi, đừng nằm mơ nữa, bây giờ em chỉ là người trông giữ kho thôi.”

Tô Du trực tiếp mở miệng cắt ngang giấc mơ đẹp của anh ta và nghiêm túc nói với mấy đứa em trai em gái của mình: “Nhớ lấy, các em phải cố gắng cho chị, như thế chị mới tìm cơ hội cho các em đi lên được, tới lúc đó đừng có mà bê tha đấy, chị sẽ không lo nhiều nữa đâu.”

“Chị, chị chuẩn bị giúp đỡ em thế nào đây?” Tô Lâm hiếu kỳ nói, cô bé cũng rất muốn biết sau này mình có thể làm được gì, chắc chắn cũng đi làm giống chị thôi. Tô Du liếc cô bé một cái: “Em đừng nghĩ nhiều quá, nấu cơm khó ăn như thế! Có thời gian rảnh rỗi thì hãy lo mà nấu ăn cho thật tốt đi, chị ăn ngon rồi mới có tâm tư nghĩ đến tương lai của em.” Tương lai ít nhất cô phải ăn ngon thêm mấy năm nữa nên chất lượng nhất định phải nâng cao.

Ái chà, nếu không phải không có sự lựa chọn thì người bếp chính như thế cô đã sớm đuổi việc rồi.

Tô Du khẽ thở thở dài một cái, những ngày tháng này còn phải trải qua bao nhiêu năm nữa đây, cải cách hiện đại hãy mau đến đi.

Ngôi nhà sân vườn của tôi, xe đua của tôi, du thuyền của tôi, hòn đảo của tôi…còn có vị đầu bếp được mệnh danh là truyền nhân của ngự trù nữa chứ!

Cô cố nuốt miếng nước bọt, sau đó bỏ cái bánh bao vào trong miệng.

Tô Lâm nhìn chị cả của mình ăn với bộ dạng đau khổ, bỗng chốc cảm thấy bị đả kích rất lớn.

“Anh, thật sự khó ăn như thế sao?”

Chị nói khó ăn thì chắc chắn là khó ăn rồi.

Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí gật gật đầu: “Thật sự rất khó ăn.” So với quán ăn nhà nước thì còn thua rất xa.

“…” Tô Lâm bưng cái tô lớn lên miệng không ngừng lùa cơm, cô bé đã quyết định rồi, chắc chắn mình phải nấu ăn thật ngon mới được!

Buổi chiều sau khi xuống ca, trong công đoàn lại bắt đầu thảo luận làm cách nào cho bên ủy ban công xưởng một cú giáng thật mạnh.

Đối với việc này, Tô Du cố gắng không phát biểu ý kiến, mình chỉ là một con tép nhỏ, lúc nào cần thì nên giấu mình đi vẫn tốt hơn.

Cô cũng không cố tình ngăn cản hay là kích động mọi người, dù sao bên của cán bộ Điền cũng không có làm theo những gì mình nói, thế thì để cho bên công đoàn nhân cơ hội này cho ủy ban công xưởng một trận đi, nói không chừng thật sự đoạt quyền thành công, sau này sẽ càng có tiếng nói hơn, bản thân cũng được lợi ích, sau này sắp xếp công việc chỉ một câu nói là xong.

Nếu như cán bộ Điền làm theo bên cô thì mình cũng coi như nhặt được cái lợi để Tiểu Chí có thể thay đổi một công việc tốt hơn.

Nói chung là thế nào cũng không thiệt.

Phòng làm việc của ủy ban nhà máy, cán bộ Điền đã thuyết phục Phó xưởng trưởng Lý rồi, buổi trưa sau khi nói chuyện với Tô Du xong, cô ta đến cơm cũng không ăn mà cứ suy đi nghĩ lại, cuối cùng phát hiện mình lại chỉ nghĩ đến cái phương pháp kia của Tô Du thôi.

Nếu như đợi đến khi mọi chuyện làm lớn lên thì rất khó để dọn dẹp.

Cũng trách mình nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, bình thường quá sơ hở nên mới phạm phải sai lầm không đáng có.

Tất nhiên chuyện này cũng không thể nói thẳng với xưởng trưởng Lý được, như thế thì mình quá vô dụng, bị một công nhân dưới hiện trường đùa cợt, sau này xưởng trưởng Lý chắc chắn sẽ nghi ngờ năng lực của cô ta.

“Xưởng trưởng, tôi đã suy nghĩ cả buổi chiều rồi, cũng chỉ còn một cách này thôi, tôi cũng nghĩ qua rồi, tạm thời chúng ta hãy nhẫn nhịn một chút nhưng thực tế chúng ta vẫn đang nắm giữ quyền chủ động. Đợi sau khi công việc được sắp xếp ổn thỏa thì sau này họ có tốt không cũng sẽ do ủy ban nhà máy chúng ta khống chế thôi, một công việc bình thường thôi mà, đổi lại thắng lợi lần này của chúng ta thì tôi cảm thấy cũng rất xứng đáng.”

Phó xưởng trưởng Lý uống một ngụm trà rồi liếc cô ta một cái: “Cái gì mà quyền chủ động với bị động chứ, bây giờ mọi chuyện thành ra như thế đều xuất phát từ bên cô cả đấy!”

“…Vì vậy tôi mới muốn nghĩ cách để cứu vãn, tôi cũng chỉ một lòng vì ủy ban xưởng ủy của chúng ta, cả buổi trưa vì nghĩ cách mà đến cơm tôi cũng không ăn, xưởng trưởng hãy xem, cả cái văn phòng cũng chỉ có một mình tôi lo lắng cho bên ủy ban xưởng ủy, những người khác suốt ngày chỉ biết bản thân mình thôi, có ai mà có lòng như tôi chứ.” Cán bộ Điền vừa nói vừa bắt đầu uất ức lau nước mắt.

Nhìn thấy bộ dạng này của cô ta, phó xưởng trưởng Lý cũng cảm thấy có chút không nỡ, dù sao trong ủy ban xưởng ủy, năng lực của cô ta cũng không tệ, so với những người chỉ vào nhờ mối quan hệ thì quả thực cô ta cũng có chút tài năng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận