Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 112. Chị cả lợi hại quá

Chương 112. Chị cả lợi hại quá


Tô Du gật đầu, cũng may là bên ủy ban xưởng ủy không thành thật đấy, công việc này khá tốt đấy chứ, đàn ông mà, nếu như được sắp xếp ở vị trí quá an nhàn thì sớm muộn gì cũng đồi bại thôi. Đội giám sát tốt, không quá nổi bật, sau này tiền đồ rất tốt, người ta có thể đến đồn cảnh sát làm việc thì không lý nào người của cô không thể đi, bây giờ xã hội mới rồi, mọi thứ phải công bằng chứ.

Quan trọng nhất là đồng chí Tiểu Chí được đội giám sát huấn luyện một khóa, sau này có thể đảm nhận chức vệ sĩ cận thân của cô, tốt lắm, trang bị càng ngày càng cao rồi.

Tô Tiểu Chí nhanh chóng được thông báo hãy đến bên ủy ban xưởng ủy làm thủ tục, khi cậu ta biết mình không chỉ được chuyển chính mà còn được sắp xếp đến đội giám sát thì vui mừng đến mức suýt nữa đã nhảy cẫng lên rồi.

Chị cả, chị cả lợi hại quá, đúng là nói thứ gì thì là thứ ấy, buổi trưa mới nói mà buổi chiều đã làm xong rồi.

Cậu ta lại quay qua nhìn cán bộ Điền cười rất tươi, chị nói rồi, cán bộ Điền là bạn của chị, chắc chắn chuyện này nhờ đến cán bộ Điền mới hoàn thành.

Quả nhiên cán bộ Điền đã cười nói: “Đồng chí Tô Tiểu Chí, lần này tất cả đều nhờ vào người chị tốt của cậu đấy, chị cậu đúng là không đơn giản chút nào.” Lời nói mang theo chút ý châm chọc.

Nhưng Tô Tiểu Chí hoàn toàn không nghe ra, cậu ta nói với vẻ mặt kiêu ngạo: “Chứ gì nữa, chị cả tôi là người chị tốt nhất đấy.”

Cán bộ Điền sờ sờ vào lồng ngực mình, cũng may mình vẫn chưa bị tức chết, mấy người của nhà lão Tô này sao lại thích giả khùng giả điên thế nhỉ?

Bây giờ cô ta không dễ bị lừa gạt nữa bèn cười lạnh lùng nói: “Được rồi, mau đến nhà kho lãnh quần áo đi, sau khi qua bên đội trang bị chào hỏi xong xuôi thì mau đến đội giám sát báo cáo đi.”

Tô Tiểu Chí vui mừng nói: “Được rồi, cán bộ Điền, cảm ơn cô.” Sau đó nhẹ giọng nói: “Khi nào rảnh hãy đến nhà chúng tôi ăn cơm nhé.”

Sau đó vui mừng lật đật chạy ra ngoài.

Khuôn mặt của cán bộ Điền đanh lại.

Ăn cơm sao? Ăn cơm cái gì chứ?

Đã bảo cả hai chị em họ không có ai tốt mà, trước lúc đi cũng không quên châm chọc cô ta!

Trong nhà kho, Tô Đại Chí cũng bị sự thay đổi này của em trai mình làm cho kinh ngạc, trời ơi, trưa nay mới chuyển chính mà buổi chiều đã vào đội giám sát rồi sao.

Mặc dù cái đội giám sát này cũng không có gì to tát lắm nhưng thật sự là không cần phải khiêng hàng nặng nhọc, bình thường không có việc chỉ cần đi đi lại lại, cũng khá thoải mái đấy.

Quan trọng nhất là chị cả mới mở miệng đã giải quyết ổn thỏa rồi, năng lực của chị cả bây giờ thật sự đã vượt qua sự tưởng tượng của anh ta đấy.

Sau đó lại bất chợt nhớ đến những lời chị cả từng nói trước đây…Chủ nhiệm Tô…

Buổi tối cả nhà ăn cơm ở bên ngoài, sau khi xuống ca Tô Du đã dẫn theo Tô Tiểu Chí đang mặc bộ đồng phục trên người đến tiệm cơm.

Tô Lâm đi học về cũng trực tiếp được đưa đến đó.

Còn bên Lưu Mai lại do Tô Đại Chí đi đón.

Đợi cả nhà đến tiệm cơm đầy đủ thì bên Tô Du cũng đã gọi món xong xuôi, một tô thịt kho, mỗi người một bát mì cộng thêm một chén cơm trắng, ngoài ra còn có thêm một thố cải trắng hầm thịt, bữa ăn này cứ y như là ăn tết vậy.

Đôi mắt của Lưu Mai đầu tiên bị thu hút bởi các món ăn, sau đó nhanh chóng hướng sự chú ý về phía bộ đồng phục của Tô Tiểu Chí.

Một bộ đồng phục mới toanh màu xanh lá đậm, trên đó còn có huân chương nữa.

Đại Chí không hề nói bậy, chị cả thật sự giúp Tiểu Chí sắp xếp công việc ổn thỏa, nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Lưu Mai cảm thấy có chút chua xót. Kể từ khi cô ta tốt nghiệp tới giờ vẫn chưa tìm được việc làm, đầu tiên là làm công nhân thời vụ, sau đó khó khăn lắm mới xin được chân học nghề, kết quả đến bây giờ vẫn chưa chuyển chính nữa, thế mà chú út mới qua đó bao lâu đâu, chưa gì đã ăn nên làm ra như vậy rồi.

“Lưu Mai, ăn cơm đi, hai ngày nay em đã cực khổ rồi.” Tô Du nói đầy ẩn ý.

“Không cực khổ, không cực khổ, đây là chuyện em nên làm mà.” Lưu Mai vội vàng nói: “Mọi chuyện ổn thỏa rồi em mới yên tâm được.”

Cô ta đã quyết định rồi, phải đi theo chị chồng, kiên quyết phải đi theo chị chồng. Buổi tối cả nhà ăn uống no nê, miệng đầy dầu mỡ, cảm giác hạnh phúc bùng nổ, trên đường đi về nhà, cả hai anh em đều không ngừng hát nghêu ngao.

Tô Tiểu Chí còn chạy đến trước mặt Tô Du cúi người xuống: “Chị, em cõng chị về nhà.”

“Đi chỗ khác.” Tô Du trực tiếp đá vào mông cậu ta: “Mồ hôi thối quá.”

Tô Lâm hưng phấn nói: “Anh ba, cõng em, em không chê anh thối đâu.”

Tô Tiểu Chí xoa xoa cái mông kiêu ngạo nói: “Biến đi!”

Lưu Mai nhìn Tô Đại Chí bằng ánh mắt đầy mong đợi, Tô Đại Chí quay qua nhìn chị cả của mình, sau đó tự ngửi ngửi cơ thể mình, hình như có chút mùi vị, thôi thì tốt nhất không nên mở lời kẻo bị chê.

Lưu Mai: “…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận