Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 115. Khí thế bừng bừng

Chương 115. Khí thế bừng bừng


Tô Du bỗng chốc trở nên kích động: “Anh ấy nói bậy, nói bậy, sao em có thể là người như thế chứ?”

Ủy viên Hồ nhanh chóng vỗ vỗ lưng cô an ủi: “Đúng vậy, con người của em thế nào tụi chị là người hiểu rõ nhất, anh ta đang muốn bêu xấu em, đừng buồn nữa, chúng ta đi qua bên công xưởng máy móc xem sao rồi tính tiếp. Nếu thật sự như thế thì chị nhất định sẽ bảo bên công xưởng máy móc cho em một câu trả lời rõ ràng, chỉ là một đồng chí nam thôi mà, ở thành phố còn nhiều đồng chí có điều kiện tốt hơn nữa kìa.”

Tô Du lau nước mắt, không nói lời nào cả.

Vì muốn nhanh chóng đến công xưởng máy móc, ủy viên Hồ còn cố tình tìm người mượn một chiếc xe đạp đưa Tô Du đến đó.

Ngồi phía sau chiếc xe đạp, Tô Du cảm thấy ngoại trừ cái mông có chút không thoải mái thì những thứ khác cảm giác cũng không tệ lắm, chỉ là ghế ngồi phía sau làm một cái đệm bằng da thật nên có chút cảm giác giống như đang ngồi xe mui trần vậy.

Bây giờ cô đang suy nghĩ không biết mình nên sắm ngôi nhà trước hay là nên mua xe trước đây.

Chiếc xe cao như thế mà lái sẽ rất nguy hiểm, phải tìm một tài xế mới được, tới lúc đó bảo Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí đi học, hai tài xế thay phiên nhau mà dùng, lúc đó mỗi ngày lên xuống ca mình cũng không cần phải đi bộ nữa rồi.

Ủy viên Hồ lái xe, cô ấy cứ cảm thấy Tô Du cứ yên lặng nên còn lo lắng bây giờ chắc cô đang rất đau lòng nữa.

Lúc tới công xưởng máy móc, cô ấy trực tiếp ném chiếc xe đạp ở trước cửa và kéo Tô Du đi vào trong công xưởng máy móc.

Ông lão gác cửa đã ngăn họ lại: “Tìm ai thế?”

“Lãnh đạo công xưởng các ông tìm tôi đến đấy, mau đi thông báo một tiếng rằng người của công xưởng dệt may đã đến rồi.”

Ủy viên Hồ khí thế bừng bừng nói.

Ông lão bị dọa cho một phen bèn lập tức chạy vào phía bên trong cửa lớn. một lúc sau bèn chạy lại, sau đó bảo hai người hãy vào trong.

“Tô Du, đừng sợ.” Ủy viên Hồ kéo tay Tô Du đi vào trong cửa lớn.

Trong phòng họp của công xưởng máy móc ở Đông Giang, Ngô Quốc Chí đang tái xanh mặt mày chờ đợi “tam đường hội thẩm”.

Tôn Mẫn đang nằm khóc lóc ở kế bên, ngoại trừ lúc chạy đến bên ủy ban xưởng ủy báo cáo một loạt những tội danh của Ngô Quốc Chí thì cô ta cứ khóc không ngừng.

“Lãnh đạo, tôi thật sự không gạt anh, tôi và cái cô Tô Du kia tính cách không hợp nhau nên đã chia tay từ lâu rồi, chúng tôi thật sự không có quan hệ gì cả, tôi và đồng chí Lưu Mẫn cũng không hề có sự tiếp xúc gì, có phải đồng chí Lưu Mẫn đã có hiểu lầm gì không.”

Lưu Mẫn uất ức khóc òa lên: “Chính miệng anh nói muốn hẹn hò với tôi, sao có thể có hiểu lầm gì chứ? Ngô Quốc Chí, sao anh lại gạt tôi thế, anh đã có người yêu thì sao lại còn muốn hẹn hò với tôi nữa chứ. Nếu không phải bị tôi vô tình phát hiện ra thì tôi thật sự không ngờ con người trông có vẻ thật thà như anh lại có thể làm ra những chuyện xấu hổ như thế

“Tôi không có đối tượng, tôi thật sự không có đối tượng.” Ngô Quốc Chí gấp gáp hét lên, anh ta không thể nào ngờ được, tiền cũng đưa hết rồi, hai chị em nhà Tô Du cũng không còn tìm anh ta nữa, thế nào mà Tôn Mẫn lại đến làm loạn chứ, chắc chắn là chuyện em dâu của Tô Du đến tìm mình đã bị đồn ra ngoài rồi, chắc chắn là như thế!

Đúng là hại chết người mà!

Giám đốc Khương của công xưởng máy móc nhìn anh ta với ánh mắt đầy khinh bỉ, là một người đàn ông, ông ta cũng rất khinh bỉ những người đàn ông dám làm không dám nhận.

Đứng núi này trông núi nọ, thật quá vô liêm sỉ này.

“Anh nói anh không có đối tượng, thế tôi là ai?”

Phía cửa vang lên một âm thanh phẫn nộ.

Ngô Quốc Chí quay đầu qua nhìn bèn thấy Tô Du, khuôn mặt anh ta trở nên trắng bệch.

Xong rồi xong rồi, lần này xong thật rồi.

Giám đốc Khương đứng dậy: “Là đồng chí của công xưởng dệt may đúng không, xin chào, tôi là giám đốc quản lý sản xuất của công xưởng máy móc, tôi họ Khương.”

Ủy viên Hồ đanh mặt lại: “Chúng tôi là công đoàn của công xưởng dệt may, tôi là ủy viên Hồ Xuân Lệ phụ trách công tác tuyên truyền, đây là đồng chí Tô Du của công đoàn chúng tôi. Giám đốc Khương, tôi có câu này muốn nói trước, nhân cách của đồng chí Tô Du chúng tôi tuyệt đối không có vấn đề, con người thành thật, đối đãi với mọi người rất chân thành và rất thích giúp đỡ người khác, trong công việc lại rất nỗ lực, nhận được sự yêu thích của các đồng nghiệp và sự nâng đỡ của lãnh đạo. Những tin đồn thất thiệt liên quan đến cô ấy trong xưởng của các anh tuyệt đối không được lan truyền nữa.”

Giám đốc Khương vừa nghe thế đã lập tức trừng mắt nhìn Ngô Quốc Chí, thằng khốn này thật sự không biết xấu hổ mà, lại còn dám bêu xấu sau lưng đồng chí nữ sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận