Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 117. Xử lý

Chương 117. Xử lý


Đối với hành vi của Ngô Quốc Chí, tất nhiên cũng phải bị phạt thôi việc ở bên phía xưởng máy móc.

Điều này không chỉ liên quan đến vấn đề đạo đức, mà còn liên quan đến tác phong làm việc. Đã có người yêu mà còn đi tìm nữ đồng chí khác gạ gẫm, việc này chả khác gì lưu manh. Nhưng còn ở sau lưng tung tin đồn vu khống hãm hại nữ đồng chí, chuyện này càng lớn hơn.

Giám đốc Khương cố ý đi tìm uỷ viên Hồ ở công hội nói chuyện, hai bên đã cùng quyết định, bên phía Ngô Quốc Chí phải viết một bản kiểm điểm làm rõ vấn đề trong sạch của đồng chí Tô Du. Còn chuyện tiếp theo, thì xưởng máy móc có thể tự quyết định.

“Thật ra tôi muốn nói là, chuyện này cũng đã xử lý xong, Tô Du của chúng tôi cũng không để ý nữa. Cứ xử lý theo ý mọi người là được.” Uỷ viên Hồ cũng nhận lời. Dù sao xưởng máy móc người ta cũng đã xử lý vấn đề này, cũng đã làm rõ. Cũng không thể túm lấy không buông mãi thế được.

Tô Du gật đầu.

Cô cũng không muốn quan tâm quá nhiều đến chuyện này, trong lòng cô Ngô Quốc Chí chẳng có phân lượng nào, ngay cả phân lượng làm một cái bia đỡ đạn cũng không, cùng lắm chỉ là một người qua đường mà thôi. Làm nhiều như vậy cũng bởi vì cô không muốn mang tiếng xấu gây tổn hại danh dự. Bây giờ chuyện đã giải quyết xong, cô mặc kệ Ngô Quốc Chí ra sao.

Việc cần làm thì làm thôi.

Trong phòng họp, Ngô Quốc Chí đờ đẫn đứng ở đó, dường như đã hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.

Tô Du nhìn hai người, sau đó thở dài, “Mặc dù nhân phẩm của đồng chí Ngô Quốc Chí có vấn đề, nhưng tôi cảm thấy cũng nên cho anh ấy một cơ hội, đừng đưa đến Cục cảnh sát. Cuộc đời con người rất dài, cũng nên cho một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm. Với tư cách là một đơn vị cùng bộ phận, có lẽ nên chỉ dẫn anh ta thật tốt. Để cho anh ta biết hối cải quay đầu, bắt đầu lại một lần nữa.”

Khuôn mặt Ngô Quốc Chí tràn đầy cảm động nhìn cô.

“Đồng chí Ngô Quốc Chí, hãy đến làm việc ở một nơi gian khó đi, trong hoàn cảnh khó khăn, anh mới có thể một lòng phục vụ cho nhân dân. Làm một nhân tài có ích với quốc gia và xã hội. Đến sau này khi anh có thể cống hiến to lớn cho đất nước, anh cũng sẽ nhận được sự tha thứ của mọi người.”

“...”

Ngô Quốc Chí cắn chặt môi, không nói lời nào, anh ta biết rõ là Tô Du đang giúp đỡ anh ta.

Đây là cho anh ta một cơ hội biết hối cải làm người. Anh ta tình nguyện bị xử phạt, cũng không muốn bị đưa đến cục cảnh sát như một tên lưu manh.

Nếu thật sự bị đưa đi cục cảnh sát, cả đời anh ta sẽ bị huỷ hoại. “Thưa các vị lãnh đạo, tôi bằng lòng đi làm việc ở trong hoàn cảnh gian khổ nhất, sau này tôi nhất định sẽ thay đổi, không bao giờ gây r những việc như thế này nữa...”

Những lãnh đạo của xưởng máy móc nói, “Chúng tôi sẽ xem xét việc này.” Chuyện này không thể nào đâu.

Đã có một lần như thế, lúc Ngô Quốc Chí ghi bảng kiểm điểm cũng rất chân thành.

Thật sự là tả mình như một tên Trần Thế Mỹ vong ân bội nghĩa, tả Tô Du thành một Đậu Nga chịu đầy oan khuất. Còn sắp tả Tô Mẫn thành một con Hồ ly tinh câu dẫn đàn ông đã có vợ, nhưng mà cuối cùng dưới sự giám sát của Tô Mẫn, lại tả thành một tiểu bạch hoa lung lay trong gió trêu hoa ghẹo nguyệt.

Tận mắt nhìn thấy bảng kiểm điểm dán ra, Tô Du chảy nước mắt khóc rống, xúc động nắm chặt tay Tôn Mẫn, “Đồng chí Tôn Mẫn, cảm ơn cô, cảm ơn cô vì việc nước quên thân, mới có thể trả lại sự trong sạch cho tôi. Cảm ơn cô.”

Tôn Mẫn xấu hổ không thôi, có hơi không dám nhìn Tô Du. Thật ra, lúc trước cô ấy cũng bị Ngô Quốc Chí ảnh hưởng đến, rất xem thường Tô Du.

Khi thật sự nhìn thấy người, nghe được những lời nói đó của cô, lại cảm thấy có chút tự ti.

Hơn nữa lúc cô làm việc này, cũng phải là do tự nguyện. Nếu không phải làm ầm ĩ như vậy, không chừng sau này cô sẽ đoạt đi luôn cả người đàn ông của Tô Du.

“Tiểu Tô, chúng ta về thôi.” Uỷ viên Hồ lấy thêm một bản sao giấy kiểm điểm, liền vội vàng đến đây kêu Tô Du cùng nhau quay về xưởng.

Tô Du cười vẫy tay với Tôn Mẫn, sau đó nhanh chóng đi tìm uỷ viên Hồ.

Nhìn Tô Du rời đi, Tôn Mẫn thở dài một hơi. Sau đó lại nghĩ đến lời nói trước đó của Tô Du.

Cái gì mà vì nước quên thân?

Cô và Ngô Quốc Chí tính là thân cái gì?! Cô đồng chí này thật sự là không có chút văn hoá nào!

Trên đường về, uỷ viên Hồ lén lút nhìn Tô Du, thấy cô vẫn đang im lặng. Biết cô vẫn đang đau lòng vì chuyện lúc trước.

“Tô Du à, chị đừng nên nói giúp cho anh ta, loại người như thế này phải trừng phạt nghiêm khắc.”

Tô Du thở dài, “Nhưng vẫn không muốn vì chị mà huỷ hoại tương lai của một người.” Từ trước đến giờ cách làm việc của cô luôn là thấy tốt thì nhận, không bao giờ để lại kẻ thù, nhất là những kẻ thù có oán hận đối với cô. Tục ngữ có câu, ai ơi xử sự lưu tình, ngày sau gặp lại còn mình với ta. Loại đàn ông cặn bã gian dối này còn chưa đến mức độ không chết không được.

Đổi một góc nhìn khác, may mà Ngô Quốc Chí là một tên đàn ông cặn bã gian trá, nếu không thì bây giờ cô và Ngô Quốc Chí đã trở thành vợ chồng? Nghĩ mà lạnh cả người.

“Tiểu Tô à, đừng đau lòng, sau này em sẽ giới thiệu cho chị vài người tốt hơn.”

Tô Du lắc đầu, “Uỷ viên Hồ, chị tạm thời không quan tâm đến việc này.”

Bây giờ cô chỉ là một trợ lý nhỏ ở công xưởng dệt, và một bằng trung cấp, với một điều kiện như vậy, bây giờ đi tìm, thì tìm được dạng người như thế nào, khó lắm mới có thể tách khỏi Ngô Quốc Chí, cô cũng không muốn xây thành bao quanh mình.

“Tại sao lại không cân nhắc chứ, nữ đồng chí cũng phải kết hôn mà.”

“Không, uỷ viên Hồ, chị cảm thấy vẫn còn nhiều điều có ý nghĩa trong cuộc sống. Giống như chị đã nói với đồng Ngô Quốc Chí, có thể một lòng phục vụ vì nhân dân. Cống hiến vào việc xây dựng một xã hội tốt đẹp. Còn về việc tìm người hợp ý, thì tuỳ duyên thôi. Chị chỉ muốn tìm một chiến hữu cách mạng cùng chung chí hướng với chị.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận