Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 119. Có lòng

Chương 119. Có lòng


Ăn xong ai cũng không dám đi trêu chọc Tô Du, người nên tắm thì đi tắm người phải rửa bát thì đi rửa.

Tô Du đưa cho Lưu Mai hai mươi tệ, coi như là phí lao động cho lần làm việc này.

Cô chưa từng keo kiệt với những người có thể làm việc cho mình. Hoàng đế còn không để binh lính đói, có phát lương cho quân, người ta mới có thể đánh trận cho mình. Không phát lương. Cho dù là hoàng đế cũng không thể gọi được người.

Đối với Lưu Mai, suy nghĩ của Tô Du là bồi dưỡng cho tốt. So với mấy người trong nhà, nếu không phải nhát gan thì là bốc đồng, ngốc nghếch này, rõ ràng là cô em dâu này vẫn có chút tiềm năng.

Có thể tạm thời phát triển thành trợ lý cá giúp việc riêng của mình. Còn việc chuyển sang chính thức thì đợi quan sát thêm rồi nói sau.

Trong lòng Lưu Mai kinh hãi: “Chị, số tiền này chị thu lại đi, em không cần đâu.” Không phải chị vẫn luôn nói, đây là cái gì mà phí tổn thanh xuân, bọn họ làm sao dám lấy.

"Cầm lấy đi, chị nói chuyện luôn là nói một là một hai là hai, nhất ngôn cửu đỉnh, miệng vàng lời ngọc! Đừng không cho chị mặt mũi, nhận lấy đi."

Tô Du hào phóng đút thẳng tiền vào túi cô ta.

Còn vỗ vỗ bả vai cô ta: "Tốt lắm, biểu hiện cho tốt, sau này có chuyện tốt sẽ không quên em. Khi nào có cơ hội, chị sẽ giúp em giải quyết chuyện công việc. Người trong nhà chúng ta không thể làm người học nghề được, rất mất mặt. Chúng ta đã làm là phải làm nhân viên chính thức."

Hai mắt Lưu Mai đột nhiên sáng lên, không dám tin nói: "Chị, em thật sự có thể sao?"

"Đó là chuyện nhất định. Chị dạo này tương đối bận, đợi qua trận này lại nói tiếp. Dù sao cũng nhất định có thể làm được. Cũng đừng có làm công nhân luyện thép. Em là nữa đồng chí, làm ở tuyến đầu của nhà máy thép quá vất vả. Muốn làm cũng nên làm công việc thoải mái."

Dù sao thì bây giờ cũng không cần phải thực hiện luôn, cứ vẽ ra cái bánh lớn trước đã.

Nếu như là lúc trước, Lưu Mai nhất định sẽ không tin, nhưng bây giờ chuyện của chú nhỏ nhà mình đang ở ngay trước mắt. Chú nhỏ như vậy còn có thể kiếm được một công việc tốt, còn chuyển thành chính thức nữa. Không có nghĩa nào bản thân lại không có cơ hội.

"Chị, em không biết phải nói gì để cảm ơn chị. Nếu sau này chị cần dùng đến em thì cứ lên tiếng."

"Nói cái gì mà dùng hay không dùng, đều là người một nhà cả. Nên giúp đỡ lẫn nhau." Tô Du vỗ vỗ vai cô ta: "Mai Tử à, em là con dâu cả của nhà họ Tô. Chị vẫn luôn rất coi trọng em."

Khuôn mặt Lưu Mai tràn đầy kích động.

Thật may là lần này đã làm rất tốt, nếu không thì làm sao chị lại tốt với cô ta như vậy.

Nói chuyện xong, Tô Du liền ngồi xuống lấy phiếu từ trên giường ra: "Được rồi, em đi làm việc của mình đi, chị muốn đếm xem có bao nhiêu phiếu vải. À, còn có phiếu công nghiệp nữa. Mua một bộ quần áo thật không phải dễ dàng gì."

Lưu Mai: "... Chị, chỗ em có một ít phiếu công nghiệp với phiếu vải. Em lấy cho chị dùng trước." Nói xong liền đi tìm túi của mình, rút ra mấy cái phiếu.

Tô Du cười híp mắt: "Mai Tử, chị đã nói mà, em là người thông minh nhất trong nhà. Thông minh hơn bọn họ nhiều. Chị rất coi trọng em."

Lưu Mai: "..." Chị đã nói rõ ràng như vậy rồi, em có thể không làm theo được sao?

Bởi vì chuyện "thất tình" của Tô Du, không ai trong nhà dám làm cho cô không vui, ai cũng không dám to tiếng.

Khi đi ngủ, người trong nhà nhìn chị gái nhà mình ngồi trên giường đếm phiếu.

Chỉ thấy cô vừa đếm phiếu vừa lẩm bẩm trong miệng: “Tôi cũng muốn mặc quần áo đẹp, tôi cũng muốn ăn diện, không thể để người khác coi thường được.”

"..." Chị, không phải là chịu kích thích chứ?

Không chỉ những người trong nhà lo lắng sẽ khiến cô kích động, mà những người trong công hôi cũng quan tâm đến cô nhiều hơn. Họ lén lút nhìn cô, thấy cô chỉ im lặng, liền thấy hơi lo lắng.

Ủy viên Hồ thậm chí còn không sắp xếp công việc cho Tô Du, chuẩn bị để Tô Du thư thái hai ngày.

Cũng thật không dễ dàng, đối tượng quen biết đã hơn năm năm cuối cùng lại gặp phải chuyện như thế, làm lầm lỡ bao nhiêu thanh xuân. Tình cảm và thanh xuân trong nháy mắt liền mất hết. Đả kích này lớn như thế nào chứ.

Tô Du cũng rất vui khi không phải làm việc. Hiện tại cô là một người thất tình, làm sao có thể bình tĩnh làm việc được. Từ giờ trở đi cô muốn thay đổi, muốn phóng thích bản thân.

Bước đầu tiên là mua quần áo.

Dẫu sao thì thời đại nào cũng nhìn người dựa vào cách ăn mặc. Đừng nói cái gì mà giản dị là đẹp, đó toàn là lời lừa gạt những người ngây thơ. Bạn đi trên phố, một người ăn mặc rách rưới với người kia ăn mặc đồ Lenin, bạn thấy ai được đối đãi tốt hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận