Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 120. Mặc đồ Lenin

Chương 120. Mặc đồ Lenin


Ngay cả khi mấy năm nữa quần áo chắp vá trở nên phổ biến, đó cũng đem một bộ quần áo mới đắp thêm miếng vá. Nó được gọi là mốt. Ai may mấy miếng vá trên bộ quần áo rách nát thì bị gọi là nghèo kiết.

Con người, chính là đáng yêu một cách nông cạn như vậy.

"Tiểu Phương, ngày mai chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi cùng nhau đi dạo trung tâm mua sắm nhé."

Lúc tan làm, Tô Du kéo Nghiêm Tiểu Phương nói.

Nghiêm Tiểu Phương sửng sốt, sau đó nhanh chóng gật đầu: "Được được được, đợi lát nữa em sẽ nói chuyện với ủy viên Trương. Tuần trước chúng ta đã không được nghỉ. Cuối tuần này còn phải tổ chức cuộc thi. Chúng ta nên nghỉ ngơi trước."

Tô Du thở dài: "Sau khi em trai và em gái của tôi biết chuyện của chị, đã khuyên chị nên sắm sửa lại bản thân, nói là sở dĩ Ngô Kiến Quốc không xem trọng chị phần lớn là do bản thân chị. Không biết chăm sóc làm đẹp cho bản thân một chút, cũng chẳng trách người khác lại coi thường mình."

"Chị đừng nói như vậy, quần áo chỉ là đồ vật bên ngoài. Chị tốt như vậy, là do tên súc sinh đó có mắt như mù."

"Ài, ai biết được, như em gái chị nói, bên ngoài không đẹp, ai còn có đủ kiên nhẫn để xem bên trong tôi có đẹp hay không. Con người, vẫn nên thay đổi một chút..." Cô trầm mặc nhìn trời.

Trái tim của Nghiêm Tiểu Phương run lên, chị Tô Du thật không bình thường.

Cô ấy quyết định thuận theo Tô Du: "Vậy ngày mai chúng ta đi mua một ít nguyên liệu may quần áo, mua nhiều chút. Em sẽ giúp chị sắm sửa."

“Chị muốn mua quần áo may sẵn.” Tô Du hít cái mũi chua xót nói: “Mua quần áo Lenin, mua váy liền. Chị muốn mặc đẹp.” Đáng buồn là bây giờ mua một chiếc váy cũng không dễ dàng chút nào.

"Được được được, mua quần áo may sẵn. Trong cửa hàng bách hóa ở tỉnh chúng ta cái gì cũng có."

Nghiêm Tiểu Phương nhanh chóng nói.

Việc xin nghỉ tất nhiên là được. Tô Du ngày thường làm việc chăm chỉ. Chưa bao giờ oán trách về các vấn đề trong công việc, bây giờ xin nghỉ đương nhiên cũng không thành vấn đề.

Sáng sớm hôm sau, Tô Du mang theo túi, cầm tiền và phiếu và rời đi.

Cả nhà ngơ ngác nhìn, không ai dám hỏi một câu.

Có hai trung tâm mua sắm ở tỉnh, cách nhà không quá gần, bình thường mọi người thường mua đồ ở một số hợp tác xã tiếp thị và cung ứng gần đó.

Đến đây lâu như vậy rồi, Tô Du căn bản vẫn chưa đi dạo trung tâm mua sắm. Một mặt là do không có thời gian đi. Mặt khác là do nhìn không nổi.

Thời gian sống ở thời đại này càng dài, tư tưởng của cô cũng theo đó mà thay đổi ít nhiều.

Ví dụ như bây giờ cô cảm thấy Nghiêm Tiểu Phương ăn mặc rất đẹp. So sánh với bản thân thì tệ hơn nhiều.

Nghiêm Tiểu Phương mặc một chiếc váy liền màu xanh, khoác bên ngoài một chiếc áo hở cổ, dưới chân đi một đôi giày vải, tóc thắt thành hai bím lớn, trông cô ấy xinh đẹp hơn bình thường một chút.

Nhìn thấy Tô Du vẫn mặc quần áo đi làm để đi mua sắm, trong lòng cô ấy cũng hiểu được phần nào tâm trạng của Tô Du.

Thảo nào bây giờ Tô Du muốn thay đổi. Đúng là nên thay đổi thật, cho dù thế nào đi nữa cũng không thể đối xử tệ bạc với bản thân.

Cô ấy mang theo Tô Du đi thẳng lên lầu: "Đi, quầy bán quần áo may sẵn ở trên lầu, chúng ta lên lầu mua sắm. Nếu phiếu vải và phiếu công nghiệp không đủ, em có thể cho chị mượn. Em vẫn còn lại một ít."

“Có, chị đều mang theo.” Tô Du vỗ vỗ túi xách. Cô sớm đã chuẩn bị sẵn sàng.

Lúc hai người lên lầu, Tô Du bị thế trận trước quầy quần áo dọa giật mình. Cả chục người phụ nữ chen chúc trước quầy hàng nho nhỏ.

Nhân viên bán hàng bên trong lấy quần áo ra cơ bản là vừa lấy ra đều bị cướp sạch.

Mặc thử hay chọn màu sắc đều không tồn tại.

Tô Du híp mắt nhìn, bất kể quốc gia nghèo khó hay không, con người vẫn yêu cái đẹp, thời nào cũng sẽ không bỏ lỡ.

Nghiêm Tiểu Phương tức giận nói: "Đến sớm như vậy mà vẫn thế!"

Sau đó liền kéo Tô Du đi qua.

Nghiêm Tiểu Phương dường như rất có kinh nghiệm trong việc mua sắm, thấy chỗ nào trống liền chen ngay vào đó, rất nhanh liền ở trong tiếng oán giận của đám người kéo Tô Du đến trước quầy.

Đây là lần đầu tiên Tô Du trải qua loại chuyện này, vừa thở hổn hển vừa thấy kinh hãi.

“Nhanh lên một chút, phía sau còn có rất nhiều người.” Nhân viên bán hàng mất kiên nhẫn hét lên.

Tô Du cầm lấy tiền và phiếu đặt lên trước quầy hàng: "Đem hết những mẫu mới trong mùa này của các người ra."

Nhân viên bán hàng: "..."

Nghiêm Tiểu Phương: "..."

"Khụ khụ, ý của tôi là, tôi muốn quần áo của mùa này. Hai bộ đồ Lenin, váy liền cũng được, tôi muốn hết."

Nghiêm Tiểu Phương kéo cô nói: "Muốn nhiều như vậy làm gì. Mua một bộ là đủ rồi, cái này đắt lắm đó. Người ta thường giữ chúng đến đám cưới mới mặc."

Một bộ quần áo còn phải chờ đến kết hôn mới mặc?
Bạn cần đăng nhập để bình luận