Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 122. Nịnh nọt

Chương 122. Nịnh nọt


Chào hỏi mọi người trong sân xong, Tô Du nở nụ cười bước về nhà.

Cả nhà từ lâu đã nghe thấy động tĩnh đứng chờ ở cửa, thấy chị cả đi tới, cả người đều đứng thẳng.

Tô Du cười nói: "Còn đứng đây làm gì? Vào nhà đi."

Mọi người đều thở phào khi thấy cô đang cười. Tốt rồi tốt rồi, tâm trạng chị cả có vẻ khá tốt.

Vào trong phòng, Tô Tiểu Chí bắt đầu nịnh nọt: "Chị, quần áo này của chị trông có tinh thần quá."

Tô Du vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Đương nhiên rồi, chị đây vốn rất tốt chỉ là bị mấy đứa làm chậm trễ. Nếu ăn diện sớm hơn chút, hiện tại sớm đã tìm được đối tượng tốt đi hưởng phúc rồi, cũng không cần phải sống cực khổ với mấy đứa. "

"..."

Cô duỗi chân, lắc đầu thở dài: "Mấy đứa không biết đâu, đồng chí Tiểu Phương hôm nay mua mấy bộ quần áo liền. Chị đây chỉ mua đúng hai bộ!"

"..." Chỉ có hai bộ?

Tô Đại Chí thành thật nói: "Chị, hai bộ không ít đâu."

Khuôn mặt đang tươi cười của Tô Du bỗng trở nên lạnh lùng, vẻ mặt u ám: "Sao vậy, hôm qua mấy đứa còn kêu chị mua quần áo, hôm nay lại chê chị mua nhiều? Người nhà của Tiểu Phương cũng không nói cô ấy mua quá nhiều. Đều là người nhà sao lại có thể khác biệt như vậy chứ."

Cả nhà chợt rùng mình.

"Chị lớn tuổi như vậy rồi còn chưa lấy được chồng, mấy đứa còn không biết lo lắng cho chị cái gì. Chị đã sống tốt được mấy năm? Sau này lấy chồng cũng phải làm trâu làm bò cho nhà người ta. Ở nhà mẹ còn không thể sống tốt, đời này chị sống còn có ý nghĩa gì. Mấy đứa chính là đám sói mắt trắng vô lương tâm!"

Tô Tiểu Chí vội vàng nịnh nọt nói: "Chị, dù sao em cũng ủng hộ chị mua. Không biết anh nghĩ cái gì nữa."

Tô Đại Chí đột nhiên trở nên lo lắng: "...Chị à, em không nói là chị mua nhiều. Nếu không đủ, em sẽ đi lấy nguyên liệu cho chị làm thêm mấy bộ nữa."

"Biết là tốt rồi, lần này chị chịu nhiều nhục nhã như vậy, đều là do mấy đứa! Tâm hồn của chị đã bị tổn thương, bây giờ còn phải vì cho mấy đứa thể diện mà mất công sức ăn diện. Đời này của chị thật là quá khổ mà."

Tô Du tức giận nói. Nếu không phải vô duyên vô cớ chạy đến đây, cô cũng sẽ không rơi vào cảnh không thể mua thứ mình thích.

"Chị, chị đừng giận. Em sai rồi. Chị muốn mua gì thì mua. Em nhất định sẽ ủng hộ cả hai tay."

Tô Đại Chí vội vàng nói.

“Anh, anh chính là không biết nói chuyện, sau này ít nói một chút.” Tô Tiểu Chí đổ thêm dầu vào lửa nói. Dù sao thì cậu ta cũng là một cổ động viên trung thành của chị gái. Chị gái nói gì thì chính là như thế. Nếu không có chị gái thì làm sao cậu có được cuộc sống tốt đẹp như bây giờ.

“Chị, uống nước cho bình tĩnh lại.” Tô Lâm biết rõ thói quen của Tô Du, biết cô về nhà thì muốn uống nước nên nhanh chóng rót nước đưa qua.

Tô Du bây giờ mới bình tĩnh lại, chuẩn bị bỏ qua cho họ, không tạo thêm gánh nặng tâm lý cho họ nữa.

Cô uống nước nói với vẻ hài lòng: "Vẫn là Tiểu Lâm của chúng ta ngoan ngoãn. Sau này quần áo của chị không mặc nữa sẽ để lại hết cho em. Tất cả đều mới, chị mặc được năm rưỡi sẽ để cho em mặc." Cô muốn mỗi năm đều mặc đồ mới.

Sau khi Lưu Mai nghe thấy vậy, cô ta vội vàng chạy tới: "Chị, chị còn việc gì cần em làm không."

"Làm gì đây, mau đi đun nước sôi đi, ngày mai chị phải đi làm."

Tô Du cau mày nói.

Tô Lâm vội vàng xoay người đi ra ngoài: "Chị, em đi đun nước. Bếp lò của nhà chúng ta là do em phụ trách. Không ai được phép động vào."

Lưu Mai: "..." Bây giờ muốn cướp việc làm cũng không được.

Sáng sớm hôm sau, Tô Du đi giày da mặc quần áo mới đến xưởng.

Trong nhà máy trừ công nhân phân xưởng, nhân viên trong văn phòng không bắt buộc phải mặc quần áo bảo hộ lao động. Trước đây Tô Du không có một bộ quần áo nào tử tế nên cô chỉ có thể mặc đồ công nhân hàng ngày. Bây giờ đã có quần áo mới, cô không muốn để bản thân chịu thiệt thòi nữa.

Bác Trương bảo vệ cửa nhà máy nhìn Tô Du mặc quần áo mới, hai mắt liền trợn tròn: "Cán bộ Tô, cô mua quần áo mới à? Chưa từng thấy cô ăn mặc có tinh thần như vậy bao giờ."

"Vâng, đã mười năm rồi, cuối cùng cũng được mặc quần áo mới."

Bác Trương cảm thấy mình đã chạm vào chỗ đau của Tô Du, vội vàng giơ ngón tay cái lên: "Đẹp lắm, rất có tinh thần. Đáng lẽ nên mặc như thế này sớm hơn."

Khi đến văn phòng, mọi người nhìn cách ăn mặc của cô, mắt đều sáng lên.

Còn chưa kể, nhìn lại một vòng sau khi đồng chí Tiểu Tô vào công đoàn, càng ngày càng đẹp ra.

"Tiểu Tô hôm nay mặc quần áo rất có tinh thần."

Ủy viên Hồ mỉm cười khen ngợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận