Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 125. Phải tin tưởng bản thân mình

Chương 125. Phải tin tưởng bản thân mình


Buổi chiều tan tầm, Tô Du không biết là vô tình hay cố ý cùng rời khỏi văn phòng với cán bộ Lâm, hai người đi cùng được một đoạn đường.

“Cán bộ Lâm, tôi có nghe phong phanh, có thật là nam đồng chí kia tới chỗ của chủ tịch Tôn làm trợ lý không?”

“Theo tôi đoán là thế. Thật ra mấy ngày hôm trước chủ tịch Tôn cũng đã nói chuyện với tôi rồi. Có lẽ là cảm thấy tôi không phù hợp."

Cán bộ Lâm cười khổ nói: “Thật ra tôi cũng biết những chuyện này. Chủ tịch Tôn vẫn luôn muốn tìm một trợ lý nam. Lúc trước nếu cô không phải người đến văn phòng thì theo biên chế chính đã chuẩn bị tìm một đồng chí nam. Sau này vì biểu hiện của cô không tồi, nên chủ tịch Tôn mới buông ra. Mới để lỡ việc này. Bây giờ lại thành ra như thế này, tôi biết, là do năng lực của tôi không đủ.”

“Nói bừa, sao có thể là vì năng lực của cô kém chứ, chỗ khó là chúng ta đều là con gái cả. Đàn ông hay phụ nữ làm việc cũng như nhau cả thôi, theo tôi nghĩ, có thể là bởi vì là phụ nữ, muốn chăm sóc cho gia đình và con cái. Không thể lang thang đội mưa đội gió đi công tác cùng chủ tịch Tôn. Nếu không, sao trước đây cô có thể được tuyển chọn chứ?”

Cán bộ Lâm ngẩn người, trong lòng có chút ngại ngùng. Sở dĩ cô ta được tuyển dụng là nhờ vào việc đến công hội sớm. Khi đó Nghiêm Tiểu Phương cũng chưa đến, công đoàn ít người, có một mình cô ta là thư ký, chỉ có thể tuyển cô ta…

Vẻ mặt Tô Du cổ vũ nói: “Dù sao nếu cô làm việc thật sự không ổn thì đã sớm đổi người rồi. Cũng sẽ không kéo dài đến hiện tại. Chỉ có thể nói là vì chủ tịch Tôn suy xét đến việc cô lập gia đình nên mới băn khoăn như thế này đó. Cho nên cán bộ Lâm à, cô phải tin tưởng bản thân mình. Cho dù sau này cô có làm gì, cô đều là giỏi nhất.”

Nghe được lời cổ vũ của Tô Du, cán bộ Lâm trong lòng ít nhiều đều cảm thấy thoải mái hơn một chút. Cô luôn lo lắng việc sau khi mình bị thay thế, sẽ bị người ta chê cười, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người an ủi cô.

Cô không phải là năng lực có vấn đề, chỉ là muốn chăm lo cho gia đình.

Khó khăn này người phụ nữ nào không gặp phải chứ.

“Tô Du, cảm ơn vì đã giúp tôi như vậy. Lần trước tôi… Cô đến lúc này vẫn giúp tôi. Cảm ơn cô.”

Tô Du cười cười vỗ vai cô ấy: “Cảm ơn gì chứ, trong lòng tôi mọi người đều như anh chị em trong nhà, mọi người đều đều phải làm việc cùng nhau. Làm việc gì cũng giống nhau cả. Cô có thể giúp tôi chia sẻ công việc, tôi cảm ơn cô còn chẳng kịp nữa là. Cô xem, tôi hiện giờ trong tay còn phải quản mấy cuộc thi, mỗi tháng công việc cũng không ít. Chỉ là quản lý một cái dự án, quanh năm suốt tháng phải vội vã không ngừng để cuối năm còn tổng kết, có cô kế bên giúp đỡ, tôi vui còn chẳng kịp ấy chứ.”

Cán bộ Lâm trong lòng có chút rung động, cẩn thận nhìn nhìn Tô Du mấy cái rồi ngượng ngùng thu tầm mắt của mình lại. Cẩn thận ngẫm nghĩ lại, Tô Du hiện tại công việc rất nhiều, mặc dù đến là người đến sau, nhưng cuối cùng bây giờ lại làm việc nhiều nhất trong công hội. Việc cần quản lý cũng nhiều nhất. Không giống cô, nếu không làm được cái chức thư ký của chủ tịch Tôn thì cô chẳng có gì trong tay cả. Đến lúc đó thì cô chỉ là một tạp sự, hôm nay làm cái này ngày mai làm cái nọ. Cuối cùng chẳng có được cái gì.

“Cán bộ Lâm, tôi đi trước đây, tôi còn phải lấy bằng tốt nghiệp nữa.”

Tô Du cười từ biệt với cô ta một cái, tận lúc này cô mới chạy vội ra cửa với chiếc túi trên lưng.

Cán bộ Lâm nhìn theo bóng hình cô, ít nhiều bỗng dưng có chút không thoải mái. Lần trước cô đã giành phần việc của Tô Du, nếu lần này lại làm thêm một lần nữa, trong lòng sẽ tự cảm thấy tội lỗi.

Bởi vì Tô Tiểu Chí bắt đầu hay phiên nhau trực ca đêm, cho nên hôm nay Tô Đại Chí đứng trước cửa chờ Tô Du.

Nhìn thấy Tô Du đi đến, Tô Đại Chí vỗ vỗ vào chiếc túi đeo chéo của anh như báu vật.

Tô Du nhướng mày, thần sắc không đổi đưa mắt ra hiệu với anh ta, sau đó cả hai cùng nhau đi trên đường lớn. Đi được một hồi lâu, Tô Đại Chí mới đưa nguyên liệu trong bao của mình cho cô xem:

“Chị à, chỗ này toàn là bông vải cả đấy.”

Tô Du sờ sờ chỗ chất vải, đều là đồ tốt cả. Chỉ là nhuộm màu không được đều, thành ra hơi loang lổ. Cho nên là Tô Du cảm thấy hơi chướng mắt. Làm thế nào cô có thể mặc cái chất vải này trên người chứ, làm nội y cũng không được.

“Chị, hay là may thêm mấy bộ quần áo đi.”

“Tiêu tiền hoang phí. Giữ lại đống vải này chị cũng chẳng xài?” Tô Du nhét lại đống vải vào trong túi. Trong nhà còn bao nhiêu thứ tiền phải chi, muốn mua nhà, mua xe thì cần rất nhiều tiền.

Tô Đại Chí buồn bực gãi gãi đầu chính mình: “Chị, không phải chị bảo muốn mặc đẹp sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận