Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 129. Bế tắc

Chương 129. Bế tắc


Mới vừa cầm lấy sách giáo khoa, tức thì cảm thấy trước mắt tối sầm, cái gì cũng nhìn không thấy.

“Ôi, sao lại mất điện cơ chứ!”

“.……”

Sáng sớm hôm sau, mọi người còn chưa ra khỏi nhà, Tô Tiểu Chí đi làm trong nhà máy đã trở về. Nhìn thấy Tô Du để lại đồ ăn ngon cho hắn, cảm động đến rối tinh rối mù.

Vẫn là chị yêu thương cậu.

Nghe thấy Tô Lâm nói Tô Du vì cả nhà mà tham gia kỳ thi đại học, lập tức cảm thấy kính nể, “Chị, chị cố gắng học bài cho tốt, em sẽ cố gắng kiếm tiền.”

Tô Du một ngụm nuốt quả trứng gà, kiếm tiền cái gì nha, gắng đến gắng đi, một tháng cũng chỉ được một chút tiền lương. Muốn kiếm tiền cũng chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.

Đi đến nhà máy, Tô Du đầu tiên đi một chuyến đến văn phòng ủy ban nhà máy, đem bằng tốt nghiệp của chính mình cho cán bộ cao cấp bên này xem, để cho anh ta ghi lại một chút. Sau này cô chính là người thứ tám có bằng tốt nghiệp sơ trung.

Cán bộ cao cấp nhìn thấy cô còn cầm thư xác thực học sinh xuất sắc, miệng tấm tắc vài tiếng, “Tôi sớm đã nói mà, cô là người có năng khiếu đi học. Cô nói xem tôi lúc trước có phải là người rất có mắt nhìn người không. Bọn họ còn không chịu tin.”

“Đúng vậy, cán bộ cao cấp như anh có mắt nhìn rất tốt. Đã thấy được một người tài năng xuất chúng như tôi.” Tô Du không biết xấu hổ nói.

Hai cán bộ khác của ủy ban nhà máy cúi đầu im lặng.

Cán bộ Điền vẻ mặt gió xuân phơi phới tiêu sái đi vào, khoảnh khắc nhìn thấy Tô Du, mặt tức thì sụp đổ, xụ mặt ngồi ở chỗ phía trên. “Đồng chí Cao Khoa làm gì thế, sáng sớm liền đến tìm tôi nói chuyện phiếm rồi.”

“Ấy, trợ lý Điền đến rồi, gần đây cô bận chuyện gì thế. Cán bộ Điền này, lúc nào cùng nhau ăn một bữa cơm đi, đã lâu lắm rồi không tìm cô nói chuyện phiếm, tôi đã rất nhớ cô đấy.” Tô Du mặt không đổi sắc chào hỏi.

“Khụ khụ, tôi gần đây bận rất nhiều việc.” Cán bộ Điền kiêu ngạo nói.

Tô Du hiểu rõ, “Chẳng trách suốt ngày không nhìn thấy hình bóng của cô ở đâu. Thì ra cả ngày ngồi bên trong văn phòng là bận bịu nha.”

Cán bộ Điền: “……..”

Đến khi Tô Du vui vẻ rời đi, cán bộ Điền tức giận đập bàn nói, “Đồng chí Cao Khoa, anh về sau có thể đừng qua lại với cô ta nữa được không, quan hệ của ủy ban nhà máy chúng ta với công đoàn, anh không phải là không biết.”

Cán bộ cao cấp gãi gãi đầu, “Có quan hệ gì thế?” Bác cả của anh là xưởng trưởng, anh mới không dám có tư tưởng chơi đùa đâu.

Cán bộ Điền suýt chút nữa bị sặc ngụm nước.

Tô Du trở về trong văn phòng, nhìn thấy bộ dáng với vẻ mặt rối rắm của cán bộ Lâm.

Nhìn thấy Tô Du đến đây, cô miễn cưỡng cười cười, sau đó bưng chén trà đứng lên, “Tô Du, chúng ta ra ngoài nói chuyện chút được không?”

Vẻ mặt của Nghiêm Tiểu Phương lập tức đầy cảnh giác. Kể từ lần trước cán bộ Lâm kiên cường đoạt đi một loạt các phần công việc của Tô Du, cô liền cảm thấy phẩm chất con người của cán bộ Lâm có chút vấn đề. Bây giờ nhìn thấy cán bộ Lâm tìm Tô Du ra ngoài nói chuyện, chắc chắn là không có chuyện gì tốt.

Tô Du cầm lấy cái chén tráng men của mình, vừa đổ nước, vừa nói, “Đi thôi, đợi tôi một chút, tôi đổ ít nước.”

Nghiêm Tiểu Phương nói, “Tôi cũng đi nữa.”

Cán bộ Lâm ho nhẹ, “Tôi cùng Tô Du muốn nói với nhau một chút về chuyện riêng tư.”

“Tiểu Phương, đợi chị trở về cùng em nói chuyện sau, bây giờ chị cùng cán bộ Lâm đi nói chuyện chút.” Tô Du cười nói, sau đó bưng chén trà cùng cán bộ Lâm đi ra ngoài.

Bây giờ đã đến giờ làm việc, tất cả các công nhân đều bận rộn làm việc theo chức vụ của mình, căn bản không có ai đi lại trong sân của công xưởng. Vì thế cán bộ Lâm và Tô Du cầm cốc tráng men đi lại trong sân lại khiến người khác nhìn họ nhiều mấy lần.

Cán bộ Lâm uống liền tù tì hai ngụm nước rồi mới nói, "Tô Du, gần đây công việc của cô bề bộn nhiều việc lắm nhỉ."

Tô Du thoải mái cầm cầm nước, "Cũng không hẳn là vậy. Sau khi cuộc thi kết thúc, bên tôi còn phải phụ trách viết tổng kết, rồi vừa phải chuẩn bị cho cuộc thi tháng sau, vừa phải đăng báo nữa. Cô nói xem, công việc chất thành đống ấy chứ. Nhưng mà tôi cảm thấy rất thỏa mãn, vẫn còn tốt hơn không có việc gì để làm chán. Cô không biết đấy thôi, hôm nay tôi qua chỗ ủy ban công xưởng, vẻ mặt của mấy người cán bộ Điền ai cũng u ám hết. Vậy nên con người ta vẫn nên bận bịu một chút thì tốt hơn. Tôi thích cuộc sống bận rộn."

Cô nói rất trôi chảy, nhưng cán bộ Lâm nghe xong suy nghĩ lại bắt đầu bế tắc. Vì đến khi người được tuyển vào làm, cô ta cũng bắt đầu rảnh rỗi.

"Tô Du, cô có chuyện gì cần tôi giúp không, tôi có thể hỗ trợ cô. Cô cũng biết tôi bình thường không có chuyện gì để làm mà."

Tô Du lắc đầu nói: "Không cần đâu, cô đã giúp tôi nhiều lắm rồi. Tôi vẫn có thể làm được. Hơn nữa, cô còn phải làm việc cho chủ tịch Tôn mà, sao có thể không có gì làm chứ. Chẳng lẽ cô cũng cảm thấy không thể đối mặt với chủ tịch vì ông ấy muốn tuyển đồng chí nam tới đây à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận