Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 132. Giấy thông hành

Chương 132. Giấy thông hành


Nhìn văn phòng và bàn làm việc đã được quét tước sạch sẽ cùng với trà nóng trên bàn, trong lòng chủ tịch Tôn vô cùng thoải mái.

Hơn nữa, tuy làm chủ tịch công đoàn, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta được đối xử thế này.

Chủ tịch Tôn hơn bốn mươi tuổi mới nhậm chức chủ tịch công đoàn. Người đã sắp năm mươi tuổi, ít nhiều gì cũng có phần yêu thích địa vị của mình. Đương nhiên, ông ta yêu thích địa vị của mình là vì địa vị đó có thể mang đến quyền lợi.

Những việc nhỏ mà Tiểu Tô làm lúc này khiến ông ta cảm nhận được tầm quan trọng của quyền lợi, vì người ta phải coi ông ta là lãnh đạo thì mới chú ý từng hành động nhỏ nhặt của ông ta.

Trong lòng nghĩ thế, nhưng đương nhiên miệng không thể nói vậy, ông ta điềm đạm cười, "Tiểu Tô à, cô vất vả rồi. Thật ra bình thường cô không cần làm những chuyện này, tự tôi có thể làm được."

Tô Du nghiêm túc nói, "Không thể như thế được ạ. Bình thường chủ tịch Tôn là người phải làm những chuyện to lớn, sao có thể lãng phí thời gian vì những việc nhỏ này được. Đây vốn là trách nhiệm của người làm thư ký. Đúng rồi, chủ tịch Tôn, hôm nay mấy giờ ngài cần đi ra ngoài, tôi sẽ báo trước một tiếng với bên hậu cần. Để tránh trường hợp đến giờ thì quản đốc cần xe rồi lên xe đi trước, phía chúng ta hoàn toàn có thể hẹn trước."

Đây là thời kỳ vật tư thiếu thốn, công xưởng dệt may thuộc tỉnh lị lại có xe, tuy đó chỉ là một chiếc xe jeep tồi tàn đến nỗi không thể tồi tàn hơn, đã sắp trong tình trạng bị bỏ đi đến nơi nhưng nó vẫn là toàn bộ thể diện của công xưởng dệt may. Nếu lãnh đạo nào có thể sử dụng chiếc xe này đi ra ngoài thì sĩ diện phải biết.

Nghe thấy lời ấy của Tô Du, chủ tịch Tôn gật đầu, đúng là phải hẹn trước thật. Đôi lúc ông ta cần dùng, nhưng lại bị bên ủy ban công xưởng dùng trước rồi, đi họp mà còn phải đạp xe đạp đến. Quan trọng nhất là có đôi lúc xe đạp cũng bị người ta dùng trước rồi, ông ta lại phải đi bộ đến.

"Được, mười giờ sáng hôm nay tôi phải vào thành phố để họp công đoàn, ba giờ chiều sẽ đến quặng mỏ để họp với anh em công đoàn bên đấy. Đó chính là công việc đã được sắp xếp vào hôm nay."

Ông ta vừa nói, Tô Du đã vội vàng ghi lại công việc vào trong vở, tỏ ra mình rất chú trọng chuyện này. Sau khi viết xong, cô còn nghiêm túc đọc lại, "Vâng, hôm nay chủ tịch Tôn có hai hành trình. Mười giờ sáng vào thành phố họp công đoàn, ba giờ chiều đến quặng mỏ họp. Sau khi đặt xe xong, tôi sẽ đến báo cho ngài trước thời gian họp ba mươi phút."

"Ừ." Chủ tịch Tôn cười gật đầu.

"Vậy, chủ tịch Tôn, tôi đi đặt xe trước nhé. Ngài cứ làm việc trước, cần gì thì hãy gọi điện thoại đến văn phòng, tôi sẽ tới ngay." Tô Du cũng không làm phiền ông ta làm việc.

Chủ tịch Tôn hài lòng nói, "Ừ, đi làm việc đi."

Lúc này, Tô Du mới ôm vở bước đi.

Ra đến bên ngoài, cô lập tức thở dài. Haiz, đợi đến sau này mình chí ít cũng phải có hai người trợ lý để một người làm việc cho mình, một người nịnh nọt tâng bốc mình.

Đầu tiên, Tô Du đi đến chỗ của ban hậu cần một chuyến, đặt xe trước với chủ nhiệm Lưu quản lý hậu cần.

Chủ nhiệm Lưu là một người đàn ông đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng vẫn ăn mặc giống như các anh thanh niên, tóc chải vuốt ngay ngắn chỉnh tề. Ứng đối với người như vậy, Tô Du chỉ áp dụng đúng một chữ: khen, khen ông ta có tinh thần, tinh thần phấn chấn bừng bừng. Đợi đến khi ông ta vui tươi cười hớn hở, cô mới bắt đầu nói chuyện muốn đặt xe.

Nghe thấy Tô Du muốn đặt xe, chủ nhiệm Lưu tò mò nói, "Không phải bây giờ vẫn chưa đến giờ à, lấy giấy thông hành sớm như thế làm gì?"

"Đặt sớm một chút tránh để lát nữa quên mất ấy mà. Chú tiện thể viết giấy thông hành giúp cháu với. Lát nữa cháu đi tay không về, để lãnh đạo quở trách thì không hay lắm." Tô Du cười cười.

Lúc này, chủ nhiệm Lưu mới giúp đỡ viết giấy thông hành cho cô, còn nói, "À mà, nghe Đại Chí nói nhà các cháu vừa mới mua dao phay với bếp lò à? Bếp lò thì thôi, nhưng mà cháu mua dao phay ở đâu đấy? Chú bảo cháu nhé, giờ dao phay khó mua lắm, cung không đủ cầu đâu. Con dao nhà chú thái cải trắng thôi mà thái mãi vẫn chưa xong."

Lời này đúng là khoa trương, Tô Du mỉm cười, "Trên thị trường đâu còn chỗ mua nữa, cháu phải tìm mua ở chỗ bạn đấy. Hôm sau cháu sẽ mang một con dao đến cho chú, bảo đảm thái rau siêu tốt, chặt được cả xương to luôn."

Chủ nhiệm Lưu lập tức cười hăm hở, "Thế thì hay quá."

Lấy được giấy thông hành, Tô Du nhìn qua, thấy thời gian viết trên đơn đã khớp, cô mới nói, "Đúng rồi, chủ nhiệm Lưu, giờ nhà chú ở trong nhà do công xưởng phân công, chú thấy thế nào?"

Chủ nhiệm Lưu nhướng mày, "Sao, cháu cũng muốn được chia nhà à?"

Tô Du xua tay, tỏ ra không có gì khác thường, "Sao lại thế, chúng cháu có nhà mà. Cháu nghe em dâu đang làm cho công xưởng thép bảo nhà của lãnh đạo trong công xưởng bên đó rộng lắm, nghe nói có người còn được ở trong nhà có ba phòng, nên cháu mới tò mò nhà của lãnh đạo trong công xưởng chúng ta như thế nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận