Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 135. Ngồi xe con

Chương 135. Ngồi xe con


Năm phút sau, Tô Du trực tiếp đến văn phòng chủ tịch Tôn để tập hợp với chủ tịch Tôn.

Chủ tịch Tôn suýt chút đã quên thời giờ. Thấy cô đi đến, ông ta mới nhớ ra phải lên đường. May nhờ thu dọn đồ đạc trước, vậy nên giờ chỉ cần đi thẳng là được, không cần vội vàng cuống quýt.

Ông ta vừa ra khỏi cửa, Tô Du liền đóng cửa lại, rồi sau đó đi theo sau.

Quan sát những chi tiết rất nhỏ ấy, chủ tịch Tôn thầm gật đầu.

Hai người vừa đi đến chỗ ban hậu cần, liền nhìn thấy cán bộ Điền mặt đỏ tía tai nói chuyện với chủ nhiệm Lưu, "Lát nữa đến mười giờ ba mươi phút chúng tôi sẽ cần dùng, tôi đã báo trước nửa tiếng rồi, sao vẫn bị chậm chứ? Bây giờ quản đốc Cao cần dùng xe rồi, chú sửa lại đi."

Chứng kiến tình huống này, Tô Du như mở cờ trong bụng, cảm thấy mình đúng là yêu cán bộ Điền muốn chết.

Chủ nhiệm Lưu bối rối nhìn bàn, thậm chí còn không muốn liếc mắt nhìn cán bộ Điền một cái. Bây giờ còn làm ầm ĩ gì nữa chứ, đã bảo được đặt trước rồi, ầm ĩ gì nữa. Ông ta đã viết đơn ra rồi, cũng không thể để đến lúc người ta đến đây không có xe đi, thế thì ông ta biết ăn nói thế nào?

"Chủ nhiệm Lưu, bây giờ quản đốc Cao cần dùng rồi, những chuyện khác đều có thể dẹp sang một bên, châm chước chuyện này một chút."

Ngoài cửa, chủ tịch Tôn nghe nói thế lập tức cảm thấy không vui. Quản đốc là người quản lý việc sản xuất, nhưng công đoàn bên phía ông ta cũng rất quan trọng!

Tô Du đứng bên cạnh thầm vui vẻ, song cô cũng biết vào những lúc này không thể để lãnh đạo ra mặt, khiến cho đẳng cấp của lãnh đạo bị hạ thấp. Thế là cô nghiêm mặt đi vào văn phòng của chủ nhiệm Lưu, "Chủ nhiệm Lưu, cháu và chủ tịch Tôn chuẩn bị ra ngoài, hiện giờ xe có thể xuất phát." Sau đó lấy giấy thông hành xe ra, "Cháu đã đặt vào đúng giờ này."

Sau lưng cô, chủ tịch Tôn nhếch miệng, tỏ vẻ khoái trá.

Cán bộ Điền nghe thấy giọng của Tô Du, quay đầu nhìn, mặt càng đỏ hơn, "Đồng chí Tô Du, cô tới đúng lúc lắm. Phía ủy ban công xưởng chúng tôi phải sử dụng xe ngay lập tức, là quản đốc Cao của chúng tôi cần dùng, cô xem các cô có thể đổi giờ sử dụng khác không."

Tô Du vừa nghe đã thấy vui vẻ, "Cán bộ Điền, cô nói đùa đấy à. Quy tắc trong công xưởng đã được quy định từ lâu rồi, không tuân theo quy tắc nào thì không làm được nên việc. Suy nghĩ đó của cô sẽ gây hiệu ứng ngược cho quản đốc Cao đấy, đừng làm nhơ thanh danh của quản đốc Cao ở bên ngoài chứ. Nói đi cũng phải nói lại, cô đã không tới đặt trước sớm một chút, năng lực làm việc của mình kém, lấy danh quản đốc Cao ra để làm gì hả. Đến lúc đó để công nhân khác biết có người vi phạm quy tắc, cái công xưởng này không phải loạn rồi à?"

Cán bộ Điền: "..."

Tô Du nói: "Chủ nhiệm Lưu, giờ cháu và chủ tịch đang gấp, chú xem bây giờ xe đã đi được chưa. Chủ tịch Tôn ngay bây giờ phải tham dự một cuộc họp rất quan trọng, không thể đến trễ được. Nếu không người ta sẽ có ý kiến với công xưởng chúng ta."

Đều không thể làm mất lòng, nhưng bên Tô Du có giấy thông hành, đương nhiên chủ nhiệm Lưu chỉ có thể đứng về phía cô, "Có thể đi rồi. Đã sắp xếp xong, xe đỗ ngay trước cửa trụ sở lớn, cháu cầm giấy qua đó là được."

Đến lúc này, Tô Du mới vui vẻ vội vàng quay lại báo cáo với chủ tịch Tôn. Không chờ cô nói chuyện, chủ tịch Tôn đã cười nói, "Xuất phát thôi."

Nhớ đến ngày trước, mỗi lần ra cửa xe đều đã đi mất, chủ tịch Tôn lập tức cảm thấy hả giận. Tiểu Tô làm việc này rất tốt.

Cán bộ Điên nhìn bọn họ đi mất, tức đến giậm chân.

Sao cô ta lại đen đủi như thế, sao cứ gặp Tô Du này là không có chuyện gì vui hết?

Sau khi Tô Du và chủ tịch Tôn lên xe, cô nói, "Chủ tịch Tôn, tôi thấy sau này vẫn phải đặt trước giờ mới được, nếu không lúc nào cũng không đặt được. Sau này mỗi ngày tôi sẽ tìm hiểu hành trình của ngài trước một ngày, rồi sau đó đến đặt trước."

"Ừ." Chủ tịch Tôn hài lòng gật đầu, không hề nghĩ đến chuyện từ sau này trong lời Tô Du là bao lâu.

Chỉ nói đúng một câu đó, Tô Du liền không nhiều lời. Là một thư ký trưởng thành, chắc chắn không thể nói lời vô nghĩa, những lời có chút tác dụng mới có thể nói, không thể tìm lãnh đạo mù quáng tán gẫu vào lúc rảnh rỗi được. Lãnh đạo người ta phải rảnh rỗi lắm mới có thể tìm đến mình để tán gẫu chứ.

Ví dụ như cô thư ký trước đây của cô, để lôi kéo làm quen với cô, cô ta tìm cô tán gẫu, vừa mở miệng đã nói không biết dừng, thế là hôm sau đã bị người khác thay thế.

Cô ngồi ngay ngắn trong xe, cảm nhận sự xóc nảy của chiếc xe tàn này. Đây là lần đầu tiên cô được ngồi xe con của thời đại này, nếu không nhờ được thơm lây, chắc có lẽ cô cũng chẳng có cơ hội để ngồi lên xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận