Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 136. Làm quen với các thư ký

Chương 136. Làm quen với các thư ký


Nhưng chiếc xe này cũng quá nát, một chút thoải mái cũng không có. Lại nhìn vẻ mặt híp mắt hưởng thụ của chủ tịch Tôn, cô liền cảm thấy người sống trong thời đại cũng quá là gian khổ.

Mà giờ cô cũng đã trở thành một thành viên trong thế hệ người gian khổ này, vừa nghĩ đến đã thấy đau thương, cũng không biết phải mất bao lâu nữa cô mới có thể sống cuộc sống sung sướng như lúc đầu. Hiện giờ thì khỏi nói, đồng chí chủ tịch vĩ đại hào quang muôn trượng trong thủ đô cũng chưa thể sống sung sướng như thế đâu. Hình như đồng chí đó thích ăn thịt nướng nhất, một ngày có một bát thịt nướng đã là thứ xa xỉ rồi.

Haiz, đường vẫn còn xa lắm...

Tuy suy nghĩ miên man suốt đường đi, nhưng khi xe đến công đoàn thành phố Đông, Tô Du lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng xuống xe, rồi sau đó mở cửa xe cho chủ tịch Tôn.

Hiếm khi được ngồi xe đi họp, còn có người mở cửa xe, chủ tịch Tôn cảm thấy dường như mình đã có dáng vẻ của người làm lãnh đạo rồi, ông ta ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào trong.

Tô Du vẻ mặt nghiêm túc đi theo sau, trông dáng vẻ của hai người còn giống như thật sự tham gia đại hồi nào đó.

Đến trong phòng họp công đoàn, chủ tịch Tôn liền gặp vài người bạn cũ, bèn chào hỏi lẫn nhau. Nhìn thấy Tô Du theo sau, họ còn thuận miệng hỏi một câu, "Đổi thư ký rồi?"

Chủ tịch Tôn cũng không nói thẳng, dù sao đang ở ngay trước mặt Tô Du cũng khó mà nói người ta chỉ tạm thời thay thế, ông ta trả lời, "Đây là Tiểu Tô của công đoàn chúng tôi, làm việc rất chăm chỉ."

Tô Du thoáng cười nhẹ, rồi đi qua tìm vị trí giúp chủ tịch Tôn, sau đó lấy cốc trà và sổ ghi chép đặt ngay ngắn lên trên, chỉ chờ chủ tịch Tôn ngồi xuống là đã có thể họp luôn.

Nhìn dáng vẻ làm việc cẩn thận của Tô Du, chủ tịch công đoàn trong công xưởng khác cười trêu, "Là một đồng chí chịu khó đấy."

"Đúng vậy." Chủ tịch Tôn cười nói.

Tô Du vừa mới chuẩn bị xong, thấy thời gian vẫn còn sớm, cũng không nán lại ở bên cạnh. Từ lúc mới vào cô đã phát hiện có rất nhiều người trẻ tuổi đứng ở bên ngoài.

Suy cho cùng, phòng họp không lớn, trước khi họp các lãnh đạo đều cần âm thầm trao đổi, một đám trợ lý thư ký đứng ở bên cạnh rất khó coi.

Cô thẳng thắn chào một tiếng với chủ tịch Tôn rồi đi ra ngoài phòng họp. Cô cũng chưa đi bao xa đã nhìn thấy mấy người trẻ tuổi ngồi tán gẫu trong hành lang, trong số những người này có vài người đi họp cùng lãnh đạo, có vài người là thư ký chuyên trách.

Tô Du tìm chỗ ngồi xuống, gần với chỗ một cô thư ký trẻ tuổi, "Xin chào đồng chí, tôi là người bên công đoàn dệt may, tôi tên là Tô Du. Lần đầu tiên đến đây, mong được chỉ giáo nhiều hơn."

Nữ thư ký thấy người ta lịch sự như thế, cũng cười nói, "Tôi bên công xưởng thực phẩm. Tiêu Linh."

"A, thế chúng ta vẫn là người một nhà rồi. Ăn, mặc, ở, đi lại là một nhà mà." Tô Du nói trêu.

Tiêu Linh cũng cười, cảm thấy Tô Du rất hài hước.

Tô Du lấy một củ khoai lang khô ra từ trong túi áo, "Ăn chút này, họp lâu, chốc nữa sẽ đói đấy."

Tiêu Linh cầm lấy rồi cắn một miếng. Tô Du cũng lấy một miếng cắn, hai người vừa ăn vừa tán gẫu.

Tô Du tò mò nói, "Lần đầu tôi đến nên chẳng biết ai. Chắc cô đã tới nhiều lần, có kinh nghiệm già dặn rồi. Những người này cô biết hết ư?"

"Đúng thế, tôi biết hết." Chỉ không nói chuyện nhiều thôi.

"Thế thì tốt quá, có mình tôi chẳng biết ai cả. Haiz, cô tùy tiện chỉ cho tôi mấy người với. Có mắt mà như mù thế này không hay lắm, lát nữa nhìn thấy người mà lại không biết người ta thì xấu hổ lắm."

Lúc này đang rảnh rỗi không có gì làm, ăn linh tinh rồi nói chuyện, Tiêu Linh tùy tiện chỉ vào mấy người, "Cái người mặc áo xám, có mụn vá trên tay áo, chân đi giày da mới kia là thư ký Lưu bên công xưởng giày. Còn người đầu trọc nọ là thư ký Lâm của công xưởng sản xuất quần áo. Còn cái người..."

Giới thiệu liên tục mấy người, Tô Du cũng nhớ được kha khá.

Tiêu Linh chỉ mấy người rồi chỉ vào mấy đồng chí đang nhắm mắt hút thuốc trước cửa sổ cách đó không xa.

Mấy đồng chí nam đứng hút thuốc ở bên đó thoạt trông như từng người đứng riêng lẻ, nhưng Tô Du phát hiện, vị trí đứng của mấy người họ rất tài tình, hoặc có thể nói là rất tự giác đứng thành tư thế vây quanh một người trong đó. Nói dễ nghe thì là chúng tinh phủng nguyệt, còn nói theo cách đại chúng thì chính là xúm lại nịnh nọt người ta.

Trông thấy tình huống này, Tô Du liền vui vẻ. Dù làm thư ký thì cũng phải chú ý những chuyện này. Thư ký cũng có phạm vi xã giao, tuy cùng là thư ký nhưng mỗi thư ký lại có một thứ bậc. Mà thứ bậc của mỗi thư ký thì dựa trên lãnh đạo của từng người quyết định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận