Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 137. Thư ký Tống

Chương 137. Thư ký Tống


Một người trung niên đeo kính mở miệng nói, "Thư ký Tống, đợi họp xong, tìm thời gian đi ra ngoài họp gặp mặt nhé, đã lâu không gặp rồi. Lãnh đạo của các chú toàn đi thị sát khắp nơi, kiểm tra khắp chốn xem các xe vận tải bên dưới có vấn đề gì thôi."

Tiêu Linh nói, "Đây là thư ký Cao bên công đoàn công ty vận tải."

Một người trung niên tóc rẽ ngôi cũng cười, "Đúng thế, tôi cũng cảm thấy thế. Lần tụ họp gần đây nhất cũng từ tháng trước rồi. Dạo này nhiệm vụ luyện thép nhiều quá." Rõ ràng là người của công xưởng thép.

"Đây là thư ký Châu."

Người mập mạp gật đầu, "Dẫn cả tôi nữa, nhân viên của tiệm cơm quốc doanh chúng tôi có giá nội bộ đấy." Vừa nghe đã biết là người của tiệm cơm quốc doanh.

"Đây là thư ký Chu, hàng ngày tiệm cơm quốc doanh của bọn họ tiêu thụ rất tốt." Tiêu Linh vừa hâm mộ vừa ghen ghen, khẽ nói.

"Nghe các chú nói thế này, tôi liền muốn giáo dục các chú."

Người trẻ tuổi được vây quanh mở miệng, phủi phủi tàn thuốc, lắc đầu thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Tôi nói với các chú này, làm thư ký thì trước hết phải lo nghĩ công việc đã được bố trí của lãnh đạo, suốt ngày muốn ăn cơm liên hoan là thế nào? Nhân dân cả nước đều đang gian khổ phấn đấu, làm thư ký của lãnh đạo mà đi ra ngoài ăn tiệc lớn, thế chẳng phải muốn cho người ta bàn tán đồn đại về lãnh đạo à? Không được! Mấy người các chú ấy à, đi theo sau lãnh đạo làm việc, sao không học được tinh thần tiết kiệm chịu thương chịu khó của các lãnh đạo thế?"

"Đúng đúng đúng, thư ký Tống cậu nói đúng." Những người khác vội vàng phụ họa.

Tô Du nén cười. Nếu đổi thành người khác nói lời này thì cô còn có thể tin. Nhưng nhìn người thư ký trẻ tuổi này xem, tuổi không lớn, trông có vẻ cũng chỉ mới hai mươi ba, hai mươi bốn, người khác mặt vàng như nến, còn anh ta thì mặt rõ trắng, sắc mặt hồng hào, tràn đầy tinh thần, vừa trông đã biết là người được ăn ngon uống tốt. Lại nhìn bàn tay cầm điếu thuốc, vừa trắng vừa thon, vừa nhìn đã biết là người sống sung sướng từ bé. Hơn nữa vóc dáng còn cao lớn, chắc có lẽ bình thường đã ăn kha khá thực phẩm dinh dưỡng, thế mà còn không biết xấu hổ chê người ta ăn tiệc lớn.

Đây đúng là trợn mắt nói dối điển hình mà.

"Người kia là ai thế?" Tô Du hỏi.

Tiêu Linh nhìn qua, "Khụ khụ, tôi cũng chưa nhìn thấy bao giờ, có lẽ là mới tới." Công xưởng thực phẩm của họ không phải công xưởng lớn gì, nên không phải ai cũng biết.

Sau khi ghi nhớ vài người này, Tô Du liền chuẩn bị rời đi. Đợi lát nữa cô muốn xem thư ký Tống đây là thư ký của lãnh đạo nào, xem có chút tác dụng gì hay không đã rồi bàn tiếp. Có nhiều người tâng bốc thế kia, chắc có lẽ cũng làm chức không nhỏ gì.

Đã sắp bắt đầu vào họp, những người khác cũng lục tục vào trong phòng họp. Có lẽ các lãnh đạo cũng đã bàn chuyện riêng tư xong, giờ họ đi vào cũng không ảnh hưởng gì.

Nhìn thấy mọi người đi rồi, thư ký Tống vội vàng nói, "Tối nay tôi chuẩn bị đến tiệm cơm Đông Phương ăn một bữa, lâu lắm rồi chưa đi. Các chú có đi không?"

Người mập mạp nói, "Thư ký Tống, không phải cậu vừa nói nhân dân cả nước đều đang gian khổ phấn đấu, chúng ta ra ngoài ăn tiệc lớn không tốt ư?"

"Dù gian khổ cũng phải ăn cơm chứ. Chúng ta là người giúp việc cho lãnh đạo, không ăn no thì làm việc thế nào? Làm việc không tốt chẳng phải sẽ làm lỡ chuyện lớn của lãnh đạo à?" Không thấy đông người như thế à, có muốn giữ hình tượng không hả?"

"... Có đạo lý." Mấy người lập tức lại gật đầu.

Vào trong phòng họp, Tô Du liền bắt đầu âm thầm quan sát các thành viên tham dự. Muốn biết cuộc họp này có quan trọng hay không, thì chỉ cần xem cấp bậc của lãnh đạo chính tới tham gia là biết ngay.

Nhìn lên bàn chủ tịch, ồ, cũng không tệ, cả phó thị trưởng cũng tham dự. Lại nhìn lần nữa, lần này không chỉ có công đoàn tham dự, mà còn có vài nhân viên trong các cơ quan ban ngành khác. Nhưng vì công đoàn là bên chủ trì cuộc họp này, vậy nên hầu hết những người tới đều làm trong công đoàn. Trong số những gương mặt ở đây, chủ tịch Tôn là một người vô cùng bình thường.

Quả nhiên mà, so với việc làm cán bộ ru rú trong công xưởng vẫn không bằng thường xuyên đi họp cùng chủ tịch Tôn mới có thể có cơ hội tiếp xúc với người bên ngoài. Bây giờ tầm mắt bỗng nhiên rộng hơn hẳn.

Lúc cuộc họp bắt đầu, các trợ lý đi ra ngoài giao tiếp tự do thoải mái cuối cùng cũng đã trở về vị trí của mình.

Tô Du so sánh với từng bảng tên trên chỗ ngồi một, quả nhiên thân phận của những người mà Tiêu Linh đã nói trước đó không khác là mấy. Những người khác thì Tô Du cũng không nghĩ nhiều, cô chỉ nhìn trúng người mập mạp nọ. Vừa rồi cô đã nghe thấy người mập mạp đó bảo mình ăn trong tiệm cơm có giá nội bộ. Ngoài ra còn có người tóc rễ ngôi, Lưu Mai đang làm trong công xưởng thép đấy, biết đâu sau này có thể dùng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận