Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 140. Hãnh diện

Chương 140. Hãnh diện


Anh nói xong, nuốt nước miếng, cười nói, “Hiện tại người thoải mái nhất lại chính là công nhân của công ty vận chuyển, người ta có cách, mỗi lần lái xe đi ra ngoài giao hàng, có thể mang lương thực ở các vùng khác đem về. Bọn họ ai cũng đều lái xe vào Nam ra Bắc, biết rõ nơi nào cung cấp nhiều lương thực. Còn có người cố ý mua của người dân bên kia, ngũ cốc mịn có thể không ăn được, nhưng ngũ cốc thô vẫn có thể ăn no được.”

Thị trưởng Khâu gật đầu, “Bây giờ tình hình này có vẻ phổ biến, muốn giải quyết vấn đề thì phải xử lý ngay lập tức. Ta thấy phương pháp của công ty vận chuyển cũng có thể sử dụng được. Lát nữa ta sẽ tìm người của công ty vận chuyển lại đây hỏi một chút, một lần có thể mang được bao nhiêu lương thực, cụ thể mang đến nơi nào. Các nhà máy nhỏ tạm thời bỏ qua, nhà máy lớn, đặc biệt là công nghiệp nặng nhất định phải quản lý. Bây giờ quan trọng nhất là nhiệm vụ sản xuất. Tiểu Tống à, cậu bình thường cũng chú ý nhiều thứ, rất nhiều lúc, phương pháp dễ xử lý là đến từ bên dưới. Phải giao tiếp với nhiều người.”

Thư ký Tống vui vẻ gật đầu, “Đi đi đi, tôi thích nhất là ăn cơm cùng với bọn họ.”

Thị trưởng Khâu cười lắc đầu. Tác phong của tiểu Tống quả thực có chút vấn đề nhưng mà ông không quan tâm, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt là được, chỉ cần năng lực làm việc tốt, chính là thư ký tốt.

Đúng ba giờ chiều, ô tô nhà máy đúng giờ đến chở Tô Du và những người khác đi họp ở nhà máy sắt thép bên kia, mấy vị chủ tịch công đoàn không đem xe tới đều đi nhờ xe của chủ tịch Tôn. Điều này làm cho thể diện của chủ tịch Tôn đánh lên cao, trên đường đi chính là cười tìm không thấy mắt.

Trên đường đi Tô Du lại làm quen được thêm hai thư ký của nhà máy nhỏ. Ví dụ như vị đầu trọc kia là thư ký của nhà máy may áo quần, còn có người kia chắc là thư ký của nhà máy giầy.

Cô nhìn bộ quần áo mới mà người đàn ông trong nhà máy may đang mặc, lại nhìn nhìn người kia của nhà máy giầy trên chân mặc đôi giày bóng loáng, trong lòng nảy sinh những suy nghĩ tốt đẹp, nếu như hợp tác thành công, chẳng phải là không thiếu quần áo mới giày mới để mặc sao?

Nhà máy sắt thép Giang Đông ở vùng ngoại ô thành phố, dù sao cũng là mô hình xí nghiệp kiểu lớn, chiếm diện tích đất rất lớn, chỉ mới vùng đất xây phòng ở cho công nhân viên chức đó thôi, cũng đã làm cho mọi người ngưỡng mộ không thôi.

Tô Du lại cảm thấy bùi ngùi tiếc nuối. Ài, tại sao lúc trước lại không đi làm ở nhà máy sắt thép. Cái loại xí nghiệp lớn này mới cho cô có thế giới rộng lớn hơn.

Chẳng qua là bây giờ chí hướng của cô không ở đây, không cần thiết phải đi ăn máng khác.

Khi đến nơi, các cán bộ của công đoàn nhà máy sắt thép đến tiếp đón bọn họ và những người tham gia.

Tô Du nhìn văn phòng công đoàn nhà máy sắt thép so ra thì còn kém thua văn phòng ủy ban nhà máy, liền suy đoán năng lực làm việc của công đoàn nhà máy sắt thép có vẻ không tốt lắm.

Cuộc họp chiều nay có ngắn gọn hơn so với sáng nay. Sáng nay cuộc họp kéo dài là vì có sự khác biệt, bởi vì sáng nay phải tiền hành bàn bạc về vấn đề lương thực.

Chủ tịch Tôn bọn họ chỉ là một nhà máy nhỏ ít người, vì vậy hi vọng nhà máy lớn có thế giúp đỡ hỗ trợ san sẻ một ít lương thực.

Nhưng mà các lãnh đạo bên nhà máy lớn đều nhiều lần nhấn mạnh ý chính là, gia chủ nhà bọn họ cũng không có dư dả lương thực.

Sai khi kết thúc hội nghị, Tô Du liền đi theo xe chủ tịch Tôn về nhà.

Lúc lên xe, vừa đúng lúc bọn Lưu Mai cũng tan tầm. Nhìn thấy có người ngoài đến đây, đều đứng lại tò mò nhìn xem. Đặc biệt nhìn mấy người có xe lái tới đây.

Lưu Mai đeo túi lên đang chuẩn bị trở về, thì bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang chui vào trong xe, cô giật mình một cái, nhanh chóng nhìn thêm mấy cái, thật sự nhìn thấy chị cả của cô ngồi ở cửa kính bên cạnh. Các cán bộ công đoàn nhà máy sắt thép còn đang vẫy tay chào tạm biệt.

“Ôi trời, là chị cả của tôi.” Lưu Mai ngạc nhiên vui mừng nói.

“Chị cả cô, Lưu Hạnh? Không giống, không phải chị cô đang làm việc bên nhà máy giầy sao?”

“Gì chứ, là chị cả chồng tôi.” Lưu Mai sống lưng thẳng tắp nói, “Người vừa nãy mặc áo quần nghiêm túc, mái tóc ngắn rất có tinh thần kia, chính là chị cả chồng tôi. Vừa nãy mới lên xe đó.”

“Ồ, chị cả chồng cô có năng lực vậy sao, không phải nói là công nhân nhà máy dệt sao?”

Lưu Mai mất hứng nói, “Cái gì mà nhà máy dệt, nhà máy dệt cũng có lãnh đạo cao cấp mà. Chị cả tôi là học sinh sơ trung, đã sớm là cán bộ công đoàn, hiện tại chắc là đi theo lãnh đạo ra ngoài họp hội nghị đi. Chị ấy nếu không có năng lực, làm sao lãnh đạo có thể đem theo đi ra ngoài được?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận