Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 142. Chọc tức

Chương 142. Chọc tức


Tô Du nhướng mày: "Cán bộ Điền, hôm nay chúng ta không cần dùng xe."

Sắc mặt của cán bộ Điền lập tức tối sầm lại. Hôm qua không giành được xe, bị quản đốc Cao phê bình một trận, nói cô ta không biết làm việc.

Sao cô ta không biết làm việc chứ, đều đã làm xong trước nửa tiếng rồi, ai ngờ công đoàn ra tay nhanh thật, trước đây cũng không thấy bọn họ làm như thế.

Quản đốc Cao phê bình xong, đến cuối cùng còn nói thẳng thừng, cái gì mà năng lực làm việc của cô ta không bằng Tô Du ở công đoàn. Nói người ta có nhiều chủ ý, làm việc lại còn rất tỉ mỉ.

Đúng là tức chết đi được mà.

Hôm nay để làm sớm hơn, cô ta vừa đến chỗ làm đã chạy ngay đến ban hậu cần, cuối cùng cũng đặt xe xong. Nào ngờ bây giờ Tô Du lại nói công đoàn không dùng xe nữa.

"..."

Tô Du mỉm cười: "Cán bộ Điền, thật ra tôi cảm thấy mình nói chuyện với cô rất hợp. Cô cũng đừng có thành kiến với công đoàn của chúng tôi mà. Đều là người của xưởng dệt, đáng sao? Loại tư tưởng này không được đâu."

Cô nói xong rồi mỉ cười đi vào trong văn phòng.

Cán bộ Điền giận dữ giậm chân.

Cán bộ Cao bưng ly trà từ trong phòng làm việc đi ra rót trà, nhìn thấy cô ta giẫm chân, liền tỏ vẻ kinh ngạc: "Tiểu Điền, cô đang làm gì vậy?"

Cán bộ Điền nghiến răng nói: "Cần anh quản sao?"

Nói rồi cô ta tức giận đùng đùng đi vào trong phòng làm việc.

Cán bộ Cao nhíu mày, tính khí của nữ đồng chí này không được rồi, không bằng đồng chí bên phòng bên cạnh nói chuyện khiến người ta thích biết bao, tính tình lại tốt. Haizz, nếu đổi được thì hay quá.

Trong văn phòng công đoàn, cán bộ Lâm đã đến làm việc rồi, nhưng mà tinh thần trông rất uể oải, xem ra giả vò vẫn rất giống ấy nhỉ.

Nhìn thấy Tô Du đi tới, cô ta vẫy vẫy tay với Tô Du, đợi Tô Du qua rồi, cô ta thì thào nói: "Nghe nói hôm qua cô và chủ tịch Tôn đi ra ngoài tổ chức hội nghị?"

Tô Du gật đầu: "Ừm."

“Tình hình thế nào?” Cán bộ Lâm lộ vẻ quan tâm, hiển nhiên là cô ta vẫn còn lưu luyến vị trí này.

Tô Du cau mày nói: "Đừng nhắc nữa, tôi giống như khúc gỗ vậy, quần quật suốt cả buổi sáng, cũng không biết là làm cái gì. Chẳng quen biết người nào trong đó. Chủ tịch Tôn cũng không nói chuyện với tôi. Chán lắm, cảm giác không bằng làm việc ở văn phòng."

Cán bộ Lâm thở phào một hơi, mỉm cười nói: "Không sao, chuyện mấy ngày nay cứ nhịn xuống là được. Không phải anh ta cũng thường dẫn theo người ra ngoài sao."

Tô Du gật đầu, sau đó nói: "Cán bộ Lâm, sao cô lại bệnh vậy?"

Cán bộ Lâm thì thầm nói: "Là muốn xin nghỉ đàng hoàng với chủ tịch Tôn, chứ không thể nói không đi là không đi được.” Cô ta nhìn sang bên cạnh, rồi nói: “Nếu chủ tịch Tôn hỏi, cô cứ nói tôi vẫn chưa khỏi hẳn nhé."

Tô Du gật đầu: "Được, không thành vấn đề."

Cán bộ Lâm nói: "Cô yên tâm đi, mấy công việc kia của cô, tôi sẽ giúp cô làm xong mà."

Tô Du lại gật đầu: "Không sao." Sau đó lại nói: “Nhưng mà, cô không chuẩn bị tranh thủ một chút sao?"

"Thôi bỏ đi, lãnh đạo đã mở miệng rồi, tôi cũng chẳng có gì để tranh thủ cả."

Cán bộ Lâm thở dài.

Tô Du vỗ vỗ cánh tay của cô ta, trịnh trọng nói: "Cán bộ Lâm, cô cũng yên tâm đi, tôi sẽ giúp cô hoàn thành công việc mà."

Đôi mắt của cán bộ Lâm lập tức lóe lên những cảm xúc phức tạp như tội lỗi, lương tâm cắn rứt, và cảm kích.

"Tô Du, cảm ơn cô, sau này tôi cũng sẽ giúp cô."

Tô Du xua tay.

Mấy lời này cô thật không dám tin.

Bởi vì cán bộ Lâm về rồi, cho nên ở đây Tô Du cũng rất rảnh rỗi, mấy chuyện cần thiết cô cũng đã làm xong rồi, chỉ còn lại một số việc lặt vặt, cô cũng không muốn tranh, tìm cơ hội ôn tập bài học.

Nghiêm Tiểu Phương nhìn cô xem bài học, tỏ vẻ hiếu kỳ nói: "Chị Tô Du, sao giờ này chị còn đọc sách?"

"Để bản thân học được nhiều thứ hơn, sau này phục vụ cho công việc. Chị cảm thấy sau khi mình học trung cấp, thật sự đã học được rất nhiều."

Nghiêm Tiểu Phương tỏ vẻ ngưỡng mộ.

Tô Du nói: "Bình thường em cũng nên xem nhiều sách, học tập nhiều hơn."

“Em à… em thường không có nhiều thời gian.” Nghiêm Tiểu Phương đỏ mặt: “Mỗi ngày tan làm em đều đi đây đi đó với bạn trai.”

Đối tượng của đồng chí Nghiêm Tiểu Phương là giáo viên tiểu học. Tô Du từng gặp một lần, vừa nhìn đã biết là người có văn hóa.

“Chuẩn bị khi nào kết hôn?” Tô Du hiếm khi tám chuyện nói.

"Vẫn chưa biết nữa, bây giờ anh ấy vẫn còn đang ở ký túc xá độc thân, em cũng ở ký túc xá độc . Kết hôn cũng chẳng có chỗ ở. Em cũng không muốn chen chúc với cả nhà anh ấy... "

Tô Du nghe vậy liền thở dài, xem ra vấn đề nhà cửa là bước ngoặt của các bạn trẻ khi kết hôn nhỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận