Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 145. Thích hợp

Chương 145. Thích hợp


Ông ta nhìn Tô Du bên cạnh, trong lòng chợt nảy ra một suy nghĩ. Thật ra đã có thư ký ở đây rồi, đi ra ngoài tìm làm gì nữa chứ, lỡ như tìm một người giống như Tiểu Lâm, thế thì thiệt còn hơn lợi.

Chiều đó, hai người lại hối hả đi một chuyến đến công ty vận tải.

Trong khi chủ tịch Tôn đang nói chuyện với lãnh đạo công ty trong văn phòng, thì bên ngoài Tô Du và thư ký Cao mắt to trừng mắt nhỏ, lo lắng không có cách.

Thư ký Cao ủ rũ nhìn Tô Du: “Cô nói các người có phải tham hội vớ vẩn rồi không? Nhà máy thép người ta phải dùng thép để đổi, không giống nhau đâu, cô có biết, cả nước luyện thép, lấy sắt thép đi đổi lương thực anh em ở tỉnh người ta đổ xô đi đổi. Xưởng dệt các người ham vui cái gì chứ?"

Tô Du buồn bã nói: "Năm nay vì miếng ăn, không tham hội cũng phải tham hội. Thư ký Cao, anh cũng phải cảm thông cho những đơn vị nhỏ như chúng tôi một chút. Mấy đơn vị lớn như các người không biết nỗi khổ của chúng tôi đâu. Cha không thương mẹ không yêu, còn không cho chúng tôi ôm đùi à?"

Thư ký Cao: "..."

"Nguyên liệu vải của chúng tôi cũng được coi là có tiếng cả nước, những người ngoài tỉnh người ta sẵn sàng đổi với chúng tôi. Suy cho cùng, ăn no rồi cũng cần phải mặc đồ đẹp mà, lấy vải đổi lương thực cũng rất thích hợp đấy. Đúng rồi, khi về thư ký Cao cũng đến xưởng của chúng tôi dạo một vòng đi, mấy tháng nữa là sang năm mới rồi, vợ con, chị em gái gì đó ở nhà anh cũng phải mặc đồ mới chứ, không phải sao?"

Thư ký Cao: "..."

Sau một tiếng bàn chuyện trong phòng làm việc, chủ tịch Tôn lộ ra một nụ cười trên môi, trước khi ông ta đi cũng mặc kệ mặt mũi lãnh đạo người ta tối sầm như thế, cứ kéo tay người ta không buông, nói: "Các anh trọng tình trọng nghĩa, chúng tôi sẽ ghi nhớ. Sau này có chuyện gì chúng tôi chắc chắn sẽ tận lực giúp đỡ. Đúng rồi, chuyện này tôi nhất định không nói lung tung ra đấu. Hứa đó."

“… Đi đi đi, mau đi, chỗ tôi bận lắm.” Chủ tịch công đoàn công ty vận tải chán ghét nói.

Chủ nhiệm Tôn làm xong chuyện lớn, cũng không ngại chịu chút bực tức, mỉm cười vẫy tay với Tô Du: “Tiểu Tô, chúng ta về thôi, đừng quấy rầy công việc của bọn họ."

“Được.” Tô Du lập tức đi theo.

Tới cửa, Tô Du mỉm cười nói: "Chủ tịch Tôn, đại công cáo thành rồi à?"

"Phải, đã làm xong hết rồi. Lần này đều là nhờ vào cô hết đấy."

"Vẫn là nể mặt mũi của chủ tịch Tôn ngài thôi, nếu không người ta cũng đâu vui vẻ mà giúp chúng ta."

Chủ tịch Tôn lập tức vui mừng. Tiểu Tô này không chỉ làm việc giỏi, mà còn nói chuyện dễ nghe.

"Tiểu Tô à, có muốn cùng tôi làm việc luôn không?"

Tô Du nghe vậy ngạc nhiên nói: "Chủ tịch Tôn, không phải lúc nào tôi cũng là lính của ngài sao?"

Chủ nhiệm Tôn mỉm cười nói: “Cô nói đúng. Tôi nghĩ như vầy, Tiểu Lâm quả thật không thích hợp với cương vị này, tôi vốn định tìm người khác, nhưng mà tôi cảm thấy con người cô làm việc rất tỉ mỉ, cho nên, muốn để cô làm việc cùng với tôi. Thấy thế nào?"

Tô Du lập tức nghiêm túc nói: "Tôi theo sự sắp xếp của tổ chức."

Sau khi trở lại nhà máy, chủ tịch Tôn đã nói chuyện với ủy viên Hồ, muốn cho Tô Du đến làm thư ký chuyên trách cho ông ta. Bảo ủy viên Hồ mau chóng sắp xếp cho người thay thế công việc của Tô Du.

Cả văn phòng công đoàn hoàn toàn chết lặng.

Ủy viên Hồ nói: "Nhưng, nhưng Tiểu Tô chỉ đi tạm thời mà".

"Tôi biết, nhưng tôi thấy Tiểu Tô làm việc rất cẩn thận tỉ mỉ, cực kỳ thích hợp."

Tiểu Tô làm việc đương nhiên là tỉ mỉ rồi, trong lòng ủy viên Hồ phiền muộn nói. Cô ta cũng không nỡ chuyển người đi.

Nhưng chủ tịch Tôn đã lên tiếng, không thể nói không cho được.

"Vậy còn người ứng tuyển trước đây thì sao, không cần nữa à?"

"Cần, hiện tại công đoàn của chúng ta có rất nhiều việc, chắc chắn là cần thêm người làm, nhưng mà nam hay nữ cũng đều được, các người tự mình sắp xếp đi."

Nói xong liền quay trở lại văn phòng.

Mọi người đều nhìn Tô Du, Tô Du tỏ vẻ vô tội nói: "Tôi cũng không biết, trên đường về thì chủ tịch Tôn hỏi tôi, tôi rất căng thẳng, nên nói nghe theo tổ chức sắp xếp.”

Cán bộ Lâm lo lắng nói: "Thế tại sao ông ta cảm thấy cô thích hợp chứ?"

Nghiêm Tiểu Phương vui vẻ nói: "Vừa rồi không phải chủ tịch Tôn đã nói rồi sao, nói chị Tô Du làm việc rất tỉ mỉ chu đáo."

“Cô đã làm gì hả?” Cán bộ Lâm hỏi.

"Không phải tôi đã hứa với cô sẽ giúp cô làm xong chuyện à, mỗi ngày tôi dọn dẹp văn phòng, đặt xe cho chủ tịch Tôn. Đúng rồi, vì không để công đoàn của chúng ta bẽ mặt, nên tôi đã giành xe với ủy ban công xưởng hai lần, đều giành được cả. Lẽ nào không phải vì cái này sao?"

Cán bộ Lâm cười khổ: “Sao tôi không biết làm như thế nhỉ?"

Ủy viên Hồ và ủy viên Trương nhìn nhau. Tại sao, còn không phải là chưa chú tâm làm việc à. Thái độ làm việc có vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận