Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 147. Mọi người đều say mình ta tỉnh

Chương 147. Mọi người đều say mình ta tỉnh


Sau khi dặn dò vài câu với cán bộ Lâm, trước khi rời đi, ông ta lại nói với Tô Du: “Tiểu Tô, lát nữa chuẩn bị xong cô đến văn phòng một chuyến, tôi phải dặn dò kỹ nhiệm vụ công việc lần này.”

Tô Du biết là chuyện tìm công ty vận tải lấy lương thực, nên hiểu ý gật đầu ngay.

Đợi chủ tịch Tôn rời đi, Tô Du cầm danh sách và đi đến phòng ủy ban công xưởng bên cạnh.

Nhìn thấy Tô Du đi vào, cán bộ Điền bỗng chốc tỏ thái độ như kẻ địch tới.

Tô Du nhìn dáng vẻ phòng giặc của cô ta, trong lòng thở dài. Đồng chí Tiểu Điền đừng vì cô mà tinh thần bất ổn chứ, thế thì cô mang tội lớn mất.

“Cán bộ Điền, cô xem, chúng ta lại nói chuyện với nhau rồi.” Tô Du mỉm cười đi tới, vẻ mặt nhiệt tình. Không hề để ý đến vẻ mặt lạnh của cán bộ Điền.

Cán bộ Điền híp mắt nói: "Cô lại có chuyện gì nữa?"

“Ồ, vị trí của tôi có chút thay đổi, cô sửa giúp tôi một chút.” Tô Du đưa đơn điều chỉnh chức vị ra.

“Đồng chí Tô Du, bên cô lại thay đổi?” Cán bộ Cao chồm tới nói.

“Bây giờ cô là thư ký của chủ tịch Tôn?” Cán bộ Điền cũng rất ngạc nhiên.

Tô Du nói: "Đúng vậy, chủ tịch Tôn nói tôi vẫn thích hợp làm thư ký hơn. Chủ yếu vẫn là cán bộ Điền đã giúp đỡ. Tôi rất cảm ơn cô."

Cán bộ Điền: "..." Cô ta biết chuyện mà Tô Du nói chính là hai lần đặt xe trước.

Cán bộ Cao ngạc nhiên nói: “Đồng chí Tô Du, cô nói xem cố có phải đang ngồi tàu hỏa không, tiến bộ nhanh như vậy. Mới được thời gian nhiêu đó mà chức vụ của cô đã thay đổi liên tục. Tôi làm mấy năm rồi cũng không ngồi lên được vị trí này đó."

Tô Du khiêm tốn nói: "Xuất phát điểm của cô cao mà, thăng cấp lên trở thành lãnh đạo lớn. Không giống như tôi, xuất phát điểm thấp, bất ngờ được thăng chức cũng chỉ có như thế này thôi."

Cán bộ Điền không chịu được khi nghe cô nói những lời này, biết lúc này trong lòng Tô Du dự chắc là đang cười rất đắc ý, cũng chỉ có tên ngốc như lão Cao mới tin thôi.

Bây giờ cán bộ Điền đã lĩnh hội được rất sâu sắc cái gọi là nỗi khổ “mọi người đều say mình ta tỉnh”, cô ta tỏ vẻ chán ghét nói: “Được rồi, được rồi, chỗ tôi nhận danh sách rồi, cô có thể đi."

Tô Du nói: "Được rồi, cán bộ Điền, lần này cô nhất định phải nhớ. Đừng quên giống như lần trước nhé. Phạm nhiều lỗi giống như vậy thì không còn gì để nói nữa."

"..."

Khi Tô Du rời đi, cán bộ Cao liền nói: "Tiểu Điền à, không phải tôi muốn nói cô, nhìn cán bộ Tô người ta thật sự giỏi biết bao. Ủy ban công xưởng chúng ta và công đoàn của người ta thật sự có chút cạnh tranh, nhưng mà giữa các đồng chí với nhau nên hòa thuận với nhau mới phải."

Cán bộ Điền xém chút là tức giận đập bàn.

Sau khi hoàn thành thủ tục, Tô Du lập tức chạy đến văn phòng của chủ tịch Tôn.

Chủ tịch Tôn vừa hút thuốc vừa xem tài liệu. Tô Du vừa bước vào văn phòng thì rót cho ông ta một tách trà.

"Tiểu Tô đến rồi, ngồi xuống trước đi."

Tô Du dời ghế tới rồi ngồi xuống.

Chủ tịch Tôn cầm lấy tài liệu và nói: "Hôm qua và hôm nay tôi đã suy nghĩ suốt cả ngày, chúng ta đã xử lý ổn thỏa với phía công ty vận tải, bên này thì là vấn đề xuất hàng, chuyện này vẫn phải bàn bạc với phía ủy ban công xưởng. Cô có ý kiến hay nào không, nếu có thể nghe ngóng được tình hình bên phía nhà máy thép thì tốt rồi, không biết bọn họ hành động thế nào."

Đây là muốn để Tô Du dựa vào mối quan hệ của mình mà đi nghe ngóng tin tức đây mà.

Nhưng Tô Du không muốn lãng phí quan hệ cá nhân vì chuyện này, quan hệ giữa cô và thư ký Châu kia vẫn chưa đâu vào đâu. Bắt đầu sử dụng mối quan hệ này bây giờ, rất dễ khiến mối quan hệ rạn nứt.

"Chủ tịch Tôn, thật ra hôm đó tôi đã nói chuyện với thư ký Châu. Tuy rằng anh ta không nói rõ ràng, nhưng tôi cũng đoán được một chút. So với ủy ban công xưởng, công đoàn của bọn họ vẫn còn kém hơn một chút, không giống như chúng ta..." Không vênh váo giống như công đoàn của chúng ta.

Lời này trong lòng hai người đều hiểu rõ, cũng không tiện nói ra.

Chủ tịch Tôn mỉm cười gật đầu.

"Cho nên, bên chỗ bọn họ muốn làm như thế, vẫn là muốn hợp tác với ủy ban công xưởng. Dù sao ủy ban công xưởng quản lý việc sản xuất. Nhưng mà suy nghĩ của thư ký Châu là, chỗ bọn họ cũng chẳng quan tâm chuyện này để cho ai đi làm, chủ yếu là cuối cùng ai có tác dụng nhất là được rồi. Suy cho cùng, một chiếc đũa thì không thể ăn cơm. Ủy ban công xưởng đối với chúng ta mà nói vẫn còn một chút tác dụng."

"Ý của cô là nói, chúng ta cũng vẫn phải tìm ủy ban công xưởng."

Tô Du nói: “Chủ yếu là chuyện chủ tịch Tôn ngài cần làm không chỉ có như thế, sau này còn có những chuyện khác. Vì chuyện này mà chậm trễ thì không được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận