Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 148. Suy nghĩ

Chương 148. Suy nghĩ


Chủ tịch Tôn nghe vậy thì cảm thấy hứng thú: “Tạm thời chuyện lương thực là chuyện quan trọng nhất, còn có chuyện gì lớn hơn nữa sao?"

Tô Du tỏ vẻ nghiêm túc nói: "Nhà ở. Chủ tịch Tôn, ngài xem chỗ nhà máy thép nhiều phòng như vậy, công nhận của bọn họ sống tốt hơn công nhân của chúng ta. Nếu ngài có thể giải quyết được, thì là chuyện cực kỳ tốt."

Nghe nói tới nhà ở, chủ tịch Tôn bỗng chốc nghẹn ngào: "Tiểu Tô, tình trạng nhà máy chúng ta không thể so sánh với nhà máy lớn của người ta được. Mỗi năm bọn họ luyện thép sắt kiếm không ít tiền, chuyện xây nhà đối với một nhà máy nhỏ như chúng ta mà nói không đơn giản."

"Chủ tịch Tôn, đồng chí chủ tịch từng nói, chúng ta đã ra tay là ăn sung mặc sướng. Chúng ta không dựa vào cấp trên được, có thể dựa vào bản thân mà. Lần trước nghe thư ký Châu nói, có mấy người trong nhà máy bọn họ thà bỏ tiền ra xây nhà nhưng không tìm ra cách. Suy cho cùng bọn họ có tiền, không cần tiền của công nhân. Nhưng chúng ta có thể dùng tiền của công nhân mà."

"Đây không phải là bóc lột công nhân sao? Không được không được, Tiểu Tô, vấn đề này cô chưa thành thục lắm." Chủ tịch Tôn lắc đầu.

Tô Du mỉm cười nói: "Chủ tịch Tôn, đừng lo lắng, tôi đã nghe ngóng kỹ càng ở chỗ thư ký Châu, nếu cái gì tôi cũng không hiểu, thì cũng không nói những lời đó với ngài đâu. Ý của tôi là, chúng ta có thể tìm công nhân góp vốn xây nhà. Coi như là công xưởng mượn."

"Vậy còn trả thì sao?"

“Sau khi xây nhà xong, dùng nhà để trừ nợ. Tiền và hàng rõ ràng.”

Nghe đến đây, chủ tịch Tôn như cảm thấy mở ra một cánh cửa mới.

Công nhân dùng tiền xây nhà, nhà máy lấy nhà trả lại cho công nhân. Cuối cùng, nhà máy cũng xây xong nhà, vấn đề nhà ở của công nhân cũng được giải quyết. Không có chuyện bốc lột công nhân.

Cho nên…

“Tiểu Tô, đây đều là suy nghĩ của bản thân sao?” Chủ tịch Tôn nhìn cô nói.

Tô Du mỉm cười ngượng ngùng: “Tôi ở đâu có nhiều ý tưởng như vậy, chỉ là ngày hôm đó đến nhà máy thép nói chuyện với thư ký Châu một hồi mới chợt nghĩ ra thôi."

Chủ tịch Tôn mỉm cười hài lòng: “Cho nên nói, có nhiều bạn bè một chút cũng tốt. Tiểu Tô à, sau này phải kết giao nhiề bạn, lắng nghe nhiều ý kiến hơn."

"Đương nhiên rồi. Chủ tịch Tôn, nếu ngài tin tưởng tôi, tôi sẽ lập kế hoạch vấn đề này cho ngài. Tỉ mỉ hóa chuyện này, liệt kê ra rõ ràng hơn một chút. Đến lúc đó bên ngài có thể trực tiếp điều chỉnh kế hoạch rồi."

Chuyện này do Tô Du đưa ra, chủ tịch Tôn đương nhiên sẽ không yêu cầu người khác làm: “Được, cô lập một bản kế hoạch, nhưng mà trước đó không được tiết lộ ra ngoài. Chúng ta phải tính việc lâu dài. Nhất định phải bảo đảm công đoàn của chúng ta giữ vị trí chủ đạo."

Tô Du lập tức chỉ tay lên thề: "Chủ tịch Tôn yên tâm, tôi hứa sẽ làm tốt nhiệm vụ bảo mật."

“Ừm, cứ như vậy đi, mấy ngày này cô cứ đến văn phòng của tôi.” Chủ tịch Tôn vẫn chưa yên tâm, chỗ đó khá gần với ủy ban công xưởng. Rất dễ bị tiết lộ ra ngoài.

Tô Du lập tức gật đầu. Cô biết, bản thân đã bước vào trung tâm quyền lực của công đoàn… ừm, tuy chỉ là công đoàn của một nhà máy dệt nhỏ.

Có kế hoạch này của Tô Du, chủ tịch Tôn cảm thấy việc đổi lương thực cũng không phải là quá lớn. Suy cho cùng lương thực ăn xong thì hết. Bản thân sẽ mau chóng bị người ta quên đi. Nhưng nếu xây một khu nhà ở do mình quản lý, thế thì khác rồi.

Sau này những người sống trong khu nhà đó đều sẽ nghĩ đến chủ tịch công đoàn này. Sau này cho dù ông ta có về hưu, cũng sẽ được người ta nhắc đến cả đời.

Đây mới chính là thành tựu thật sự của bản thân ông ta.

Nhìn Tô Du, chủ tịch Tôn cảm thấy hài lòng hơn. Cảm thấy mình tìm được cô thư ký này quả thật là việc làm chính xác nhất.

Buổi chiều, chủ tịch Tôn dẫn Tô Du cùng đi đến ủy ban công xưởng tìm quản đốc Cao để bàn công chuyện.

Con đường đổi lương thực đã tìm được rồi, phía ủy ban công xưởng sắp xếp tăng ca sản xuất vải liệu thì tốt rồi.

Chủ tịch Tôn và quản đốc Cao tiến hành kết nối với nhau như vậy đó.

Mặc dù bây giờ đang gặp khó khăn trên diện rộng, nhưng một số khu vực nguồn lương thực vẫn còn rất phong phú. Nghe nói những khu vực ở nông thôn người dân còn đang ăn khoai lang mà sống, hơn nữa còn đảm bảo đủ no.

Những khu vực này lương thực nhiều, không có nghĩa những vật tư khác đều cung cấp đầy đủ. Cho nên thành phố mới chuẩn bị báo cáo lên trên tỉnh, lấy danh nghĩa của tỉnh để tiến hành kết nối với tỉnh khác, dùng vật tư đổi lương thực dự trữ của họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận