Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 151. Nhìn bằng ánh mắt khác

Chương 151. Nhìn bằng ánh mắt khác


Chủ tịch Tôn chú ý đến nhân vật quan trọng trong đó: “Thư ký Tôn sao?”

Tô Du gật gật đầu: “Chính là thư ký của Phó Thị trưởng Khâu đấy, con người anh ta đúng là rất thông minh, chỉ nhìn lướt qua là không bao giờ quên.”

Chủ tịch Tôn nói một cách kinh ngạc: “Đến thư ký Tống mà cô cũng quen biết sao?”

“Cũng từng gặp mặt qua.” Tô Du trả lời một cách đại khái.

Nghe thấy Tô Du nói thế, Chủ tịch Tôn lại nhìn Tô Du bằng ánh mắt khác.

Tiểu Tô này không chỉ là giỏi một cách bình thường đâu, thời gian ngắn như thế mà đã từng gặp gỡ thư ký Tống rồi.

Nếu không phải từng trò chuyện với nhau thì sao cô biết thư ký Tống thường xuyên đi ra ngoài ăn cơm với người nhà chứ, đã vậy còn do thư ký Chu mời khách nữa. Những chuyện này cũng không phải chuyện tốt đẹp gì mà có thể để cho Tiểu Tô biết được thì có nghĩa là Tiểu Tô đã thật sự đánh vào trong nội bộ rồi.

Tô Du chỉ mới nói vài câu đã khiến Chủ tịch Tôn cảm thấy rất khó tin, cũng không tới lượt ông ta không tin, dù sao quan hệ của Tô Du và thư ký Cao, cũng như thư ký Chu ở công xưởng sắt thép cũng rất tốt nên việc từng gặp gỡ thư ký Tống cũng không phải là không thể nào.

Cuối cùng ông ta cũng nhìn Tô Du bằng ánh mắt rất khác, cô thư ký Tiểu Tô này không đơn giản chút nào, không thể chỉ làm công việc thư thông thường được, thế này quá lãng phí nhân tài rồi.

“Tiểu Tô, chuyện của thư ký Cao giao cho cô đấy, việc tuyển người cô hãy liên lạc đi, tôi sẽ nói với Tiểu Hồ Tiểu Trương bên đó một tiếng, cô cứ mạnh dạn làm. Ngoài ra sau này chuyện làm vệ sinh trong văn phòng cô cũng không cần bận nữa, công việc quan trọng hơn, những việc này cứ giao cho những đồng chí mới đến là được rồi.”

“Cái, cái này sao được chứ, đây là trách nhiệm của người làm thư ký mà.” Tô Du kinh ngạc nói.

Chủ tịch Tôn nói: “Cứ quyết định như thế, cô phải làm chuyện quan trọng hơn, đừng làm chậm trễ công việc nữa.”

Lúc này Tô Du mới nói: “Được rồi, Chủ tịch Tôn ngày sắp xếp thế nào thì tôi làm thế nấy, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ liên lạc với bên thư ký Cao thật tốt.” Ha ha ha, chị đây cuối cùng cũng không cần phải bưng trà rót nước nữa rồi!

Thư Ký Tống quả nhiên là người rất có ích.

Bên ủy viên Hồ và ủy viên Trương cũng nhanh chóng nhận được chỉ lệnh mới của Chủ tịch Tôn, việc tuyển người bên công đoàn không cần họ phải phụ trách nữa, chuyện này cứ giao cho Tô Du làm được rồi.

Hai người bỗng chốc cạn lời, mặc dù rất tò mò chuyện gì đang xảy ra nhưng họ cũng không dám đi hỏi Tô Du tình hình, bây giờ Tô Du đã không còn làm chung một văn phòng với họ nữa rồi.

Vả lại một loạt những chuyện vừa qua khiến họ cũng ý thức được Tiểu Tô đã không còn là cán bộ Tô của ngày xưa nữa rồi.

Nhưng mà Tô Du cũng rất nể mặt họ, còn cố tình tìm ủy viên Hồ nói cho cô ta nghe tình hình: “Không còn cách nào khác, công đoàn muốn phát triển thì có một số mối quan hệ cần phải duy trì, tới lúc đó khi mọi người sắp xếp công việc thì tốt nhất nên tránh những công việc quan trọng, dù sao cũng có liên quan đến những đơn vị khác nên mọi người cũng cần phải đề phòng một chút.”

Trong lòng ủy viên Hồ cũng cảm thấy thoải mái đôi chút khi nghe thấy nguyên nhân này, nếu không công việc trong tay mình đùng một cái phải giao cho người khác cũng khiến cô ta cảm thấy rất khó chịu. Vả lại thời buổi này có thể đảm nhiệm hai trọng trách của công đoàn là quyền lợi lớn đến mức nào chứ, bây giờ biết rõ chân tướng cô cũng nghĩ thông suốt đôi chút, không có chuyện gì quan trọng hơn việc của công đoàn.

Quay trở lại văn phòng, ủy viên Hồ đã lén lén tiết lộ tình hình với ủy viên Trương, hai người đều nhìn về phía cán bộ Lâm.

Trong lòng họ cảm thán, cả hai đều là thư ký của Chủ tịch Tôn, một người làm bao lâu nay cứ giống như người gỗ vậy, một người mới làm mấy ngày đã trở thành tâm phúc của Chủ tịch Tôn rồi.

Sự khác biệt thật sự quá lớn mà.

Buổi tối khi ăn cơm, Tô Du bèn nhìn Lưu Mai thờ dài khiến cô ta cảm thấy có chút không thoải mái cho lắm.

“Chị, sao chị lại nhìn em như thế vậy?”

“Sao chị lại nhìn em ư, chị đang hận sắt không thể rèn thành gang đấy.”

Lưu Mai: “…” Chị làm sao thế?

Tô Đại Chí nói: “Chị, sao thế, có phải là Lưu Mai đã làm chuyện gì khiến chị không vui không?”

Tô Tiểu Chí và Tô Lâm ngồi bên cạnh xem náo nhiệt.

Tô Du trừng mắt nhìn họ một cái: “Đừng có cười người ta, tụi em cũng thế đấy, ai nấy đều không biết nỗ lực vươn lên, chị có muốn dìu dắt cũng dìu không nổi.”

“…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận