Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 154. Rót nước

Chương 154. Rót nước


Chủ tịch Tôn cũng không biết trong lòng Tô Du đang nghĩ thế nào, bây giờ bên ngoài trên cơ bản cũng đã ổn định rồi, việc sản xuất trong nội bộ mới là vấn đề quan trọng đấy.

Ông ta nhanh chóng đưa Tô Du cùng đến bên ủy ban công xưởng tìm xưởng trưởng của họ thương lượng xem thử có thể đưa trước một lô hàng ra ngoài để đổi một chút lương thực về hay không, bây giờ có thể đổi được bao nhiêu hay bấy nhiêu kẻo những công nhân phía sau không có gì để ăn.

Bây giờ bên ủy ban công xưởng và công đoàn vừa mới sáp nhập lại, vẫn còn trong giai đoạn ban đầu, hai người vừa đến đã được mấy vị xưởng trưởng tiếp đón rất nhiệt tình.

Phó xưởng trưởng Lý hét về phía bên ngoài: “Tiểu Điền, khi vào hãy rót trà cho Chủ tịch Tôn nhé.”

Cán bộ Điền: “…”

Mặc dù không tình nguyện nhưng cán bộ Điền vẫn cầm trà nóng đi vào rót nước cho mấy vị lãnh đạo xưởng, lúc đến chỗ của Tô Du thì cô ta không hề chuẩn bị rót cho.

Xưởng trưởng Cao nói: “Sao lại không rót nước cho Tiểu Tô chứ?”

Cán bộ Điền lúc này mới cắn răng rót nước cho Tô Du.

Chủ tịch Tôn thấy bộ dạng của cán bộ Điền thì càng có thiện cảm với Tô Du hơn nữa, Tiểu Tô thật tốt, nếu như đụng phải những trường hợp này thì làm gì cần người làm lãnh đạo như ông ta phải lên tiếng chứ, chắc chắn đã làm thật tốt từ lâu rồi.

Phó xưởng trưởng Lý cũng cảm thấy cán bộ Điền làm việc có chút khó coi, cho dù có mâu thuẫn trong chuyện riêng tư nhưng ở những trường hợp lớn cũng nên phóng khoáng một chút.

Tô Du bưng ly trà lên húp một ngụm và nở nụ cười bới cán bộ Điền.

Cán bộ Điền suýt chút nữa đã tức đến mức ói máu rồi.

Sau khi bận xong việc của bên ủy ban công xưởng, Chủ tịch Tôn đã trở về văn phòng rồi, Tô Du giao cho ông ta bản kế hoạch xây dựng nhà xưởng, ông ta vẫn phải xem xét thật tường tận, chuyện này chính là việc ông ta quan tâm nhất bây giờ đấy.

Lúc Tô Du đi ở phía sau chuẩn bị rời khỏi thì vừa đúng lúc nhìn thấy cán bộ Điền đang cầm theo chai nước, rõ ràng là vừa mới lấy nước quay về.

Tô Du nở nụ cười đi qua đó: “Cán bộ Điền, cực khổ rồi, cực khổ rồi.”

Cán bộ Điền đanh mặt lại và nói với vẻ bực mình: “Làm gì thế?”

“Cán bộ Điền, cô nói mình cũng không cần thiết phải thái độ với tôi như thế đúng không? Con người tôi rất độ lượng, chưa bao giờ thù dai, dù sao chuyện công là chuyện công, không cần thiết phải để tình cảm cá nhân vào trong đó, cũng giống như bây giờ, ủy ban công xưởng và công đoàn cũng hòa thuận như ban đầu rồi, cô cứ khinh thường nhân viên của công đoàn đối với cô có lợi ích gì chứ?”

“…”

Tô Du thở dài: “Là một công nhân ưu tú và thuộc hạ của lãnh đạo, chúng ta nên có một trái tim linh hoạt, lúc nào cũng cần dựa vào thái độ của lãnh đạo để thay đổi kế hoạch đối ngoại của bản thân, cô nói có đúng không?”

Cán bộ Điền hơi cau có: “Cô muốn làm gì?”

Tô Du cười nói: “Tôi đã nói con người cô hiểu rõ tôi mà, tôi muốn tìm cô giúp tôi viết tờ phiếu chi và tìm bên đơn vị mượn ít tiền, Tiểu Chí nhà chúng tôi không phải nói có đối tượng rồi sao, tôi cũng phải chuẩn bị trước.”

Cán bộ Điền bỗng chốc hừ kiêu ngạo một tiếng: “Đừng có mơ, tôi không có giúp cô đâu.”

Tô Du thở dài một tiếng: “Không giúp thì thôi vậy, dù sao tôi cũng đã tìm Chủ tịch Tôn giúp tôi nói với xưởng trưởng Cao rồi, cũng sẽ không thành vấn đề thôi. Tôi tìm cô chẳng qua cũng muốn mối quan hệ giữa chúng ta hòa thuận một chút thôi, dù sao chúng ta cũng là những trợ thủ đắc lực của hai bộ phận, cạnh tranh với nhau đối với ai cũng không tốt, thôi thì chi bằng hợp tác lẫn nhau. Với mối quan hệ giữa ủy ban công xưởng và công đoàn, cộng thêm những thứ bây giờ tôi đang quản thì việc tôi giúp đỡ cô cải thiện hình tượng trong lòng lãnh đạo xưởng là chuyện khá dễ dàng.”

Cô ta là người đã sớm nhìn rõ bộ mặt của Tô Du, cán bộ Điền có chút nghi ngờ lòng tốt chí công vô tư của cô: “Cô có lòng tốt như thế sao?”

Tô Du nói với khuôn mặt rất chân thành: “Nếu cô giúp tôi khai một tờ phiếu chi thì tôi sẽ tốt như thế, cô xem ý kiến lần trước tôi giúp cô có phải là khá tốt không, lần này cũng thế thôi, dù sao chống đối với cô tôi cũng không có chút lợi ích nào cả nên không cần thiết, cô nói có đúng không?”

Cán bộ Điền chịu không nổi trề môi một cái, trong lòng khá uất ức, rõ ràng biết Tô Du là con người như thế nào nhưng lần này cô ta cũng cảm thấy mình không thể khước từ yêu cầu của đối phương được.

Trên đời này sao lại có người xấu xa như thế chứ? Đúng là loại yêu nghiệt mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận