Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 155. Mười năm mài một kiếm

Chương 155. Mười năm mài một kiếm


Trong lòng uất ức là thế nhưng cán bộ Điền cũng nhìn rất rõ tình hình thực tại, bây giờ cả xưởng trưởng Cao và Phó xưởng trưởng Lâm cũng rất có ý kiến với cô ta, bây giờ cô ta ít nhiều cũng đang trong trạng thái cô độc không ai giúp đỡ.

Cái cô Tô Du này cho dù trong lòng hơi đen tối một chút nhưng thật sự là có một chút bản lĩnh, nhìn xem người ta bây giờ đang phất lên như thế nào kìa.

Cán bộ Điền buồn bực nói: “Cô nói cô giỏi như thế, chẳng phải mười năm trước cô đã làm việc trong xưởng này rồi sao, sao cô lại không sớm phất lên chứ?” Mẹ nó, sớm phất lên thì biết đâu bây giờ mình lại không phải đối đầu với loại người này đấy.

Tô Du nói: “Người ta nói mười năm mài một kiếm, tôi chẳng phải vừa đúng mười năm sao?”

“…”

Cán bộ Điền tức đến mức lồng ngực đập thình thịch lên: “Cô muốn mượn bao nhiêu tiến?”

“Càng nhiều càng tốt, ba trăm năm trăm cũng không chê nhiều, bảy trăm tám trăm càng tốt.”

Cán bộ Điền nhìn cô ta như thế nhìn thấy kẻ điên vậy: “Nhiều thế sao?”

Tô Du cảm thán nói: “Cưới vợ phải tốn rất nhiều tiền, tôi thương em trai tôi nên tôi phải suy nghĩ cho nó rất nhiều, cũng không nhiều đâu, cả ba chị em chúng tôi một tháng lương cộng lại cũng chỉ có một trăm mấy rồi, mấy tháng đã trả hết rồi có đúng không?”

Cán bộ Điền trợn mắt, cảm thấy những gì Tô Du nói đều là những lời nói dối, một tháng lương cho dù có một trăm mấy nhưng cả gia đình ăn uống chi tiêu ít nhất cũng tiêu hết một nửa rồi: “Nhiều nhất ba trăm.”

“Một ngàn.”

“Năm trăm.”

“Một ngàn mốt!”

“…”

“Thôi nào, tôi nhường một bước, thôi thì một ngàn vậy, cán bộ Điền, làm người tốt thì hãy làm cho trót, cô nể mặt tôi, tới lúc đó tôi cũng nể mặt cô, như thế có phải lợi cả đôi đường không. Nói chung tôi cũng không phải tìm cô mượn tiền đâu, tôi sẽ tìm đơn vị mượn tiền, một lát sẽ trả cho cô ngay.”

Chai nước trong tay cán bộ Điền suýt chút nữa đã đánh rơi mất, cô ta cắn chặt răng nói: “Mai sáng qua đây lấy!”

“Được rồi, cán bộ Điền, cô hãy đi bận rộn đi, ngày mai gặp nhé. À đúng rồi, số tiền này của tôi mỗi tháng cô hãy trừ từ lương của em trai tôi nhé, một tháng trừ hai mươi đồng.”

Cán bộ Điền mặc kệ cô ta bèn quay lưng bỏ đi.

Nhìn thấy bóng lưng của cán bộ Điền, trong lòng Tô Du cảm thấy rất vui mừng. Mỗi ngày bận rộn việc trong nhà việc bên ngoài, đến công việc kinh doanh cũng không có cơ hội thực hiện. Cố gắng hết sức tăng lương, trước kia còn lén lén bán đồ với bạn học mà bây giờ trong tay cũng chỉ nắm hơn hai trăm đồng thôi, muốn mua nhà lớn chắc chắn là không đủ rồi.

Bây giờ mượn được trong xưởng thêm một ngàn thì chuyện này cũng dễ dàng hơn rồi. Cái khác không nói, hai căn phòng nhỏ chắc là đủ chứ, nhưng mà cảm giác căn nhà vẫn còn quá nhỏ, quay về vẫn còn phải gom thêm ít tiền, chuyện mua nhà lớn không thể một mình cô lo lắng được.

Buổi tối xuống ca, Tô Du vừa bước vào trong sân thì Lưu Mai đã chạy ra từ trong nhà: “Chị, chị về rồi sao.”

“Ừ.” Tô Du trả lời một tiếng bèn kiêu ngạo bước vào trong nhà.

Mọi người trong sân nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy đều hết sức kinh ngạc.

Con dâu của nhà lão Tô trông có vẻ không ổn lắm.

Thím Lưu quay lưng đi vào trong nhà và nói với người đàn ông của bà ta Lưu Lão Nhị: “Cháu gái của ông bây giờ thật không bình thường đó, lúc nhìn thấy lão đại nhà lão Tô thì suýt chút nữa đã vẫy đuôi rồi.”

Lưu Lão Nhị gõ gõ vào thân cái điếu thuốc: “Người làm chú như tôi cũng quản không nổi, nói chung sống qua ngày là được rồi, bà quản nhiều quá làm gì chứ?”

“Chỉ là cảm thấy Lưu Mai không có ý chí thôi.” Thím Lưu nói, nhiều hơn thế chính là bởi vì cảm thấy mình không thể đụng vào con gái lớn nhà lão Tô nên trong lòng cảm thấy rất mất mặt.

“Cũng không biết nhà lão Tô đã cho nó uống thuốc mê gì nữa.”

Bên nhà lão Tô, Tô Du đang bưng cái chén sứ lên ăn chè, mặc dù cô không thích uống đồ ngọt nhưng bây giờ cơ thể của cô cần phải bồi bổ một chút, cái này ít nhiều cũng được coi như là đồ dinh dưỡng.”

Lưu Mai ở bên cạnh vui vẻ nói: “Chị, hôm nay thư ký Châu đến hiện trường tìm tôi nói chuyện rồi, còn nói sao em không sớm nói với anh ta chị chính là chị cả của em.”

Chà, lão Châu đang muốn cho cô uống thuốc định tâm sao.

Tô Du bình thản nói: “Anh ta còn nói gì nữa?”

“Còn bảo em hãy làm việc thật tốt, nói trong xưởng rất chú trọng việc đào tạo nhân tài, sau khi anh ta rời khỏi thì đại sư phụ bên tụi em còn hỏi em và thư ký Châu có quan hệ gì nữa.”

Trong lòng Tô Du cũng khá an tâm.

Những xưởng lớn như công xưởng sắt thép, một sư phụ có thể dẫn dắt mấy học việc nhưng mỗi năm chỉ có một hai người có thể chuyển chính, vả lại mỗi năm đều có học việc mới vào nên nếu không có biểu hiện xuất sắc hay là không có bối cảnh thì phải mất mấy năm mới có thể chuyển chính, giống như kiểu của Lưu Mai vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận