Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 157. Kỳ vọng vào tương lai

Chương 157. Kỳ vọng vào tương lai


Lưu Mai vội vã lắc đầu: “Chị, em không có cái suy nghĩ đó, mua nhà em chắc chắn sẽ bỏ tiền ra, em, em cũng có tích cóp được một ít, đại khái, đại khái có…”

Chưa đợi cô ta nói xong thì Lưu Mai đã nói: “Chị giúp Tiểu Chí mượn một ngàn.”

“…Chị, em thật sự không có một ngàn.” Lưu Mai khóc cười không xong, lúc cô và Đại Chí kết hơn cũng đã tiêu tốn rất nhiều tiền, có lúc còn phải nhờ bên nhà ngoại phụ cấp nữa, số tiền trong tay tính hết cũng chỉ khoảng mấy trăm đồng thôi.

Tô Du nói: “Chị không phải bảo em nhất định phải lấy một ngàn ra, em cứ tùy tâm của mình đi, chúng ta là người một nhà, căn nhà cả gia đình cùng ở, phải đồng lòng mới có thể làm chuyện lớn được, nếu như ai nấy đều ích kỷ thì cả đời này chúng ta chỉ có thể sống chật chội trong căn nhà chật hẹp này, sau này đứa con của em và Đại Chí cũng sẽ thua kém người khác.”

Nghe thấy Tô Du nói thế, Lưu Mai vội vàng nói: “Chị, em có thể gom sáu trăm, thật đấy, em có thể gom sáu trăm.”

“Được, chị tin em.”

Bởi vì chuyện muốn mua nhà, cả nhà ai nấy đều rất kích động. tô Tiểu Chí thì không cần phải nói rồi, mặc dù chị dùng danh nghĩa của cậu ta đi mượn tiền nhưng với một người chưa từng lãnh lương thì mỗi tháng chỉ có thể lấy vài đồng tiền tiêu vặt thì cậu ta cảm thấy việc ứng lương trước cũng không có ảnh hưởng nhiều lắm.

Còn Tô Lâm càng không cần phải nói, cô bé luôn trong trạng thái rất hào hứng.

Đến Lưu Mai và Tô Đại Chí cũng rất kỳ vọng vào tương lai của mình, thậm chí Lưu Mai còn sờ sờ bụng của mình với hy vọng đợi sau này mua nhà xong rồi mới sinh con, như thế đứa con sinh ra mới có thể ở nhà lớn được.

Buổi tối khi đi ngủ, Lưu Mai nói thầm với Tô Đại Chí: “Anh nói chị có thể mua được nhà hay không?”

“Chắc chắn có thể mua được.” Tô Đại Chí đối với chị mình là tin tưởng tuyệt đối.

Lúc này trong lòng Lưu Mai mới cảm thấy yên tâm.

Tô Đại Chí đột nhiên nói: “Mai Tử, chị nói đúng lắm, cả nhà phải đồng lòng thì ngày tháng mới có thể ngày càng tốt được, sau này em đừng ích kỷ với người nhà nữa, chị cả đối xử với em một lòng một dạ, còn giúp em giải quyết vấn đề công việc, nếu em còn đối xử tệ với chị cả thì em thật sự quá vô lương tâm đấy.”

Khuôn mặt Lưu Mai nóng bừng: “em biết rồi.”

Bởi vì chuyện muốn mua nhà, bây giờ cuộc sống của cả nhà đều tràn đầy hy vọng, mới sáng sớm đã nở nụ cười toe toét, họ nhìn Tô Du bằng ánh mắt trông đợi cực kỳ.

Tô Du vừa ăn trứng gà vừa cảm thán cốt lõi của tình cảm chính là tạo dựng trong cuộc sống mỹ mãn.

Vừa đến cửa công xưởng, bảo vệ gác cổng Trương Đại Gia đã gọi với lại nói: “Cán bộ Tô đến rồi sao, có hai đồng chí đang đợi anh đấy.”

Tô Du nhìn về phía ông ta, chà, một đồng chí nam, một đồng chí nữa, đều là những người trẻ tuổi.

Hai đồng chí kia khi nghe thấy tiếng gọi của Trương Đại Gia thì đã nhận ra thân phận của Tô Du, họ nhanh chân chạy đến, cô gái kia nói với giọng rất ngọt ngào: “Xin chào cán bộ Tô, anh họ tôi là Châu Bảo Quốc.”

Người thanh niên cũng không thua thiệt: “Cán bộ Tô, anh họ tôi là Cao Lượng.”

“Ừ, hai người chính là nhân tài do lão Cao và lão Châu giới thiệu đến đúng không, đi đi đi, vào trong rồi nói chuyện.”

Tô Du nhiệt tình cười nói.

Hai người mới nghe thấy hai chữ nhân tài thì bỗng chốc đỏ hết cả mặt.

Trên đường đi đến văn phòng, Tô Du đã biết sạch sẽ thông tin về hai người.

Cô em họ mà thư ký Chu giới thiệu tên Trình Tiểu Lệ năm nay vừa tròn mười tám, chưa học xong cấp ba, thành tích học tập bình thường, được anh họ của cô ấy kéo đến, theo lời anh họ cô ấy nói, học hành không phải vì tìm công việc sao, đại học nhất định là chẳng có chút hy vọng nào, có việc lại không chạy vội đến làm đi. Dù sao cũng tốt hơn so với việc phải chờ việc làm sau khi tốt nghiệp

Em trai cùng dòng họ mà cán bộ Cao giới thiệu tên là Cao Minh, năm nay hai mươi tuổi, đã tốt nghiệp cấp ba, bởi vì không tìm được công việc thích hợp cho nên đang tạm thời làm việc tại một công ty vận tải.

Tóm lại, ở đây có một tay mơ và một con gà mờ.

“Lão Chu và lão Cao đều là người có năng lực, người mà bọn họ giới thiệu thì tất nhiên tôi sẽ tin tưởng. Dù sao với một gia đình có nguồn gốc học vấn, chắc chắn hai người cũng chẳng kém bao nhiêu. Nhưng mà tôi có quan hệ rất tốt với lão Chu, lão Cao, đương nhiên phải dặn dò hai người vài câu."

Hai người bọn họ nghiêm túc nghe. Ở nơi này, bọn họ chỉ biết mỗi mình Tô Du. Tô Du nói cái gì, họ cũng phải cẩn thận lắng nghe một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận