Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 158. Dạy dỗ

Chương 158. Dạy dỗ


“Đơn vị không giống với trường học, đồng nghiệp cũng khác với bạn học. Giữa cả hai đều tồn tại mối quan hệ cạnh tranh. Hai người trẻ như vậy, không thể chỉ nghĩ đến việc làm lụng cả đời được, đấy là việc vô trách nhiệm với cuộc đời của bản thân mình, nhất định phải có tư tưởng mạnh dạn tiến lên, tranh thủ thời gian để lên được chức lãnh đạo.”

Hai chén “súp gà”* này của Tô Du khiến cho hai thanh niên trẻ này ít nhiều gì cũng có chút kích động.

*ăn súp gà: Ý là nói đạo lý

“Biết tôi đã thăng tiến như thế nào không?”

Hai người trước mặt lắc đầu.

Tô Du nói: “Người bình thường tôi sẽ không nói, nhưng tôi sẽ nói cho hai người biết. Sở dĩ tôi được cấp trên tin tưởng đều nhờ vào hai từ ‘chăm chỉ'. Chủ tịch Tôn cho tôi làm thư kí bởi vì tôi luôn bảo đảm văn phòng lãnh đạo sạch sẽ ngăn nắp, luôn pha trà cho ông ấy. Giúp cấp trên cảm thấy thoải mái khi làm việc. Hai người có thể nghĩ rằng việc bưng trà rót nước không đẹp đẽ gì. Nhưng thứ quan trọng không phải việc bưng trà rót nước, mà là thái độ của hai người để người ta hài lòng hay không.”

Nhìn bộ dáng suy tư của hai người kia, Tô Du lại nói thêm vài lời sâu xa: “Người chịu đựng gian khổ mới có thể đứng trên người khác được. Nếu như hai bạn làm cùng một công việc, lãnh đạo sẽ chú ý đến ai? Đương nhiên là người chủ động rồi, có phải không? Hai người đổi góc nhìn để suy nghĩ đi, cũng chính là đạo lý này. Lão Chu và Lão Cao đều là bạn của tôi, cho nên tôi đối xử không thiên vị ai trong hai bạn hết. Chỉ xem xem ai trong số hai người biểu hiện tốt hơn thôi.”

“Cán bộ Tô, chúng tôi đã hiểu.” Hai người gật đầu.

Tô Du vừa ý, cười: “Hiểu rồi thì tốt. Yên tâm đi, ở trong công hội, tôi chắc chắn sẽquan tâm đến hai bạn. Không nói đến chuyện khác, chắc chắn là hai người sẽ không bị ai ức hiếp. Bình thường không hiểu gì trong công việc, đều có thể đến hỏi tôi."

Trình Tiểu Lệ và Cao Minh đều vui vẻ gật đầu.

Ở một nơi xa lạ, cảm giác có người giúp đỡ thật tốt.

Sau đó hai người liếc nhìn nhau, trong mắt đều có chút ý cạnh tranh.

Đầu tiên, Tô Du dẫn hai người đi gặp chủ tịch Tôn. Chủ tịch Tôn không quá để ý đến việc tuyển nhân sự. Nói qua loa vài câu rồi để Tô Du dẫn bọn họ đến công hội làm thủ tục.

Trên đường đi, Tô Du sẵn tiện nói cho bọn họ biết thói quen sinh hoạt hàng ngày của chủ tịch Tôn. Bao gồm cả giờ đến công ty, buổi sáng mấy giờ cần loại trà nào các loại. Nhưng cũng không chỉ định để ai làm công việc này.

Phần hai người này ghi nhớ được bao nhiêu hay có ghi chú lại hay không, Tô Du cũng chẳng quan tâm. Bây giờ cô chỉ muốn tìm một người quét dọn và pha trà rót nước cho chủ tịch Tôn. Mặc dù chủ tịch Tôn nói cô không cần phải làm chuyện đó, nhưng lâu dần, văn phòng loạn hết cả lên, chính cô cũng không thể thực sự không làm.

Khi vào trong công hội, Tô Du liền giới thiệu hai người cho uỷ viên Hồ và uỷ viên Trương.

Mọi người đều cực kỳ đón chào hai người. Thậm chí còn chọc cho hai tân binh xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng.

Sau khi làm quen với mọi người ở công hội xong, Tô Du lại dẫn hai người họ đến uỷ ban công xưởng làm thủ tục.

Thấy cán bộ Điền, Tô Du cười híp cả mắt: “Cán bộ Điền, tôi đến thăm cô này.”

Cán bộ Điền ngẩng đầu nhìn Tô Du, sau đó không nói không rằng lấy ra một tờ đơn tạm ứng lương đã được ký bởi quản đốc Cao từ trong ngăn kéo ra đưa cho cô.

“Xong rồi này.”

Tô Du nhận lấy tờ đơn, cười nói: “Tôi nói là cô có thể làm được mà. Hôm nào cùng tôi ăn bữa cơm.”

Cán bộ Điền thở một hơi: “Không cần". Cô ta chỉ sợ ăn không vô.

Tô Du cười nói: “Cô lại khách sáo rồi, mối quan hệ giữa chúng ta đâu cần khách sáo. À, đúng rồi, đây là hai vị đồng chí mới đến công hội, phiền cô hỗ trợ họ làm thủ tục nhập chức nha.”

Cán bộ Điền: “...”

Nhìn hai người kia bộ dáng lăng nhăng ngây ngốc, cán bộ Điền im lặng đem đơn đến cho họ điền.

Hai người nhanh chóng, rất mau đã điền xong hồ sơ của bản thân.

Sau đó cán bộ Điền đưa cho họ một danh sách đồ nhập chức, bảo bọn họ qua bên chỗ hậu cần nhận đồ.

“Đi mau đi, đừng chậm trễ.” Cán bộ Điền nghiêm túc nói. Cô ta không muốn nhìn thấy Tô Du nữa, đau đầu lắm.

Tô Du lúc này cười một cái để chào hỏi, dẫn hai người kia qua hậu cần lấy đồ.

Chờ bọn họ đi rồi, cán bộ Cao tò mò hỏi: “Tiểu Điền, quan hệ của cô với đồng chí Tô Du tốt như vậy từ khi nào đấy, cuối cùng cô cũng mở lòng với người ta rồi à?”

Cán bộ Điền nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, phun ra mấy chữ: “Cần.. anh.. quan tâm à!?”

Tô Du dẫn theo hai người đến kho hàng, kêu bọn họ đi lấy đồ, còn cô đi tìm kế toán bên hậu cần ứng tạm một ngàn đồng. Tiền này là lấy từ tiền lương ra. Khoảng khấu trừ là lương của Tô Tiểu Chí.

Có tiền vào túi, trong lòng cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận