Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 160. Mời cơm

Chương 160. Mời cơm


Buổi chiều lúc tan làm, Tô Du đi lấy đồ, chuẩn bị đi về nhà sớm lấy tiền của Lưu Mai.

Ngay khi có tin, cô liền nhanh chóng bắt tay vào việc.

Kết quả là vừa đến cửa xưởng đã gặp được Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí, Trình Tiểu Lệ với Cao Minh cũng ở đây.

Trình Tiểu Lệ ôm cánh tay của Tô Du, sống chết mời cô đi ăn một bữa cơm.

“Này này, sao tôi không biết ngượng như thế được?” Vẻ mặt của Tô Du tràn đầy sự bất đắc dĩ.

Cao Minh nói: “Phải đi chứ, sao lại không đi cho được, thư ký Tô giúp đỡ chúng tôi nhiều việc như vậy, nếu không cùng nhau ăn một bữa cơm thì thật không phải.”

Tô Du thở ngắn than dài, cuối cùng cũng không tránh được chỉ có thể kêu Tô Tiểu Chí cùng Tô Đại Chí về nhà, mình thì theo hai người kia đi ăn cơm.

Nhìn theo Tô Du đang dần xa, Tô Đại Chí cũng Tô Tiểu Chí đều vô cùng hâm mộ.

Chị hai thật lợi hại, còn có người tranh nhau mời ăn cơm.

Hai người có vẻ như đã thương lượng xong từ trước, tới tiệm cơm liền vào quầy gọi món. Tô Du chỉ ngồi ở bàn bên cạnh chờ đồ ăn.

Đồ ăn rất nhanh đã dọn ra bàn, xem ra lần này hai người này còn định bỏ hết cả vốn, có cả cá lẫn thịt heo băm cùng bắp cải. Còn có cơm trắng ăn chính. Chuyện này thật đúng là… quá sảng khoái!

Cũng khó trách vì sao thư ký Tống thích ăn tiệc, cảm giác này thật là sung sướng quá.

Tô Du vừa ăn vừa nói: “Hai bạn thật là khách sáo quá, lão Cao với lão Chu đều là bạn tốt của tôi, lần này tôi cũng khá ngại ăn không của hai bạn. Không được, tôi nhất định phải mời lại lão Cao với lão Chu”

“...” Trình Tiểu Lệ cùng với Cao Minh đều sửng sốt.

Tô Du nói: “Vậy là quyết định rồi nhé, hai người quay về báo tin này cho lão Cao với lão Chu giúp tôi, buổi trưa chủ nhật tuần này tại tiệm cơm Đông Phương ăn bữa cơm. Thật ra là muốn mời lại hai người cơ. Nhưng mà hai người vừa mới đến đơn vị, làm thế này cũng không tốt. Nên là hai người kia đành được lợi vậy.”

Hai người lúc này mới hiểu được ý tưởng của Tô Du. Đồng loạt gật đầu: “Khi về tôi sẽ nói ngay với anh.”

Đúng thật, tình cảm chỉ cần thông qua đường dạ dày là sẽ có. Ăn cùng nhau vài bữa chính là bạn tốt. Sau này cùng nhau chia sẻ tài nguyên.

Tô Du vừa ý cười cười, sau đó lại mở to miệng ăn tiếp. Mấy ngày nữa cô mới là người mời khách, cần ăn nhiều một chút hẵn về. Nếu không thì không sẽ thua lỗ mất.

Sáng sớm hôm sau vào lúc đi làm, Tô Du vừa bước đến cửa phòng liền phát hiện trong văn phòng đã được quét dọn sạch sẽ, không những pha sẵn trà cho chủ tịch Tôn mà bàn của cô cũng có trà.

Cô vừa ngồi xuống, Cao Minh liền xách theo một cái bình thuỷ bước vào.

Nhìn Tô Du, cậu ấy liền cười cười nói: “Thư ký Tô, trà vẫn chưa lạnh đúng không, tôi để sẵn bình thủy ở đây, sau này chị và chủ tịch Tôn cũng tiện uống trà nóng."

“Đây là bình thuỷ của nhà cậu à, không biết xấu hổ sao, đồ nhà mình lại đem đến đây không cảm thấy phiền à.” Tô Du bày ra vẻ mặt không tán đồng.

Cao Minh cười nói: “Không có việc gì đâu cán bộ Tô, anh cả tôi đang làm ở nhà máy sản xuất bình thuỷ, bên kia có chỉ tiêu bên trong**. Ở nhà cũng không thiếu mấy cái này.”

**chỉ tiêu bên trong: Mỗi công xưởng sản xuất đều có một chỉ tiêu vật liệu/thành phẩm lỗi nhất định, một số người lợi dụng việc này để đem đồ về nhà dùng.

Việc này là vì tình hình trong mỗi nhà khác nhau. Tô Du cảm khái, khi xưa cô vì tâng bốc người khác mới nỗ lực lao động. Cái cậu hào phóng này… thật là khiến người ta thích quá đi mất.

“Đồng chí Cao Minh à, cậu cũng không nên dùng cái phích nước này như vậy, sau này khó tránh khỏi mấy lời đàm tiếu. Như vậy đi, tôi sẽ thương lượng với chủ tịch Tôn trả tiền cái bình thuỷ này cho cậu, dù gì trong văn phòng cũng cần. Cái bình thuỷ này là cậu mua, cũng là vì muốn trợ cấp cho cậu một chút.”

Cao Minh nghe vậy liền hiểu Tô Du hiện tại là đang che chở cho cậu ấy, tránh những điều tiêu cực xảy đến với cậu, nhưng vẫn muốn cho cậu nở mày nở mặt trước chủ tịch Tôn.

“Vậy được rồi, tôi sẽ nghe theo cán bộ Tô.”

Tô Du cười cười: “Đồng chí Cao Minh à, cậu có thể mua thêm một cái nữa không?” Trong nhà cô vẫn đang thiếu một bình nước nóng.

Cao Minh ngây người một chút rồi vui vẻ gật đầu: “Có thể.”

Khi hai người đang lời qua tiếng lại, Trình Tiểu Lệ chạy đến, nhìn Cao Minh một cái, cô ấy liền nhanh nhảu nói: “Thư ký Tô, anh trai tôi đồng ý chuyện đi ăn rồi, còn bảo chị thật hào phóng”

Cao Minh ngây ra một lúc rồi dường như đột ngột nhớ tới chuyện đó: “Thư ký Tô à, anh trai tôi bảo chắc chắn sẽ đến. Còn gửi lời cảm ơn đến chị.”

“Sao mọi người đều khách sáo như thế nhỉ?”

Tô Du cười híp mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận