Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 162. Ra vẻ

Chương 162. Ra vẻ


Nghe thấy có thư ký Cao và thư ký Châu, nhân viên phục vụ đã tin cô nói thật. Thư ký Châu và thư ký Cao đúng thật là thường xuyên tới đây ăn cơm, mà lần nào thư ký Chu cũng đích thân ăn cơm cùng với bọn họ, quan hệ rất tốt.

Đã là người mình, vậy chắc chắn phải có đãi ngộ khác rồi. "Đồng chí, hôm nay bên chúng tôi còn có bột mì, gạo. Hôm nay còn có mấy con cá vừa được đưa tới, còn tươi lắm, ngoài ra còn có vài cân thịt lợn."

"..." Tô Du vừa nghe mà tim rỉ máu. Haiz, sao lại phục vụ đầy đủ như thế chứ. Sao không bảo hôm nay không có món gì, chỉ phục vụ mỗi bánh mì trắng thôi?

Lại nghĩ ngợi một hồi, cũng không thể quá bủn xỉn thế được. Trước kia một bữa cơm bào ngư, nhân sâm, vi cá, bao tử cá,... còn tùy tiện chọn, không lí nào giờ ăn chút cá và thịt đã đau lòng được.

"Được, đồng chí, đợi lát nữa cô để lại cho tôi nửa cân thịt, một con cá nhé. À đúng rồi, bình thường đến đây họ ăn gì thế?"

"Bình thường nhóm người thư ký Chu đều phải ăn cá, còn yêu cầu làm kho tàu, lần nào cũng gọi. Còn muốn ăn bánh bao trắng làm từ bột Phú Cường nữa, dùng bột khác là họ không chịu ăn đâu."

Tô Du cười nói, "Chắc đó là món yêu thích của thư ký Tống rồi."

"Cô quen cả thư ký Tống cơ à?" Nhân viên phục vụ lấy làm ngạc nhiên, lần này hoàn toàn tin tưởng Tô Du là người trong giới này.

Tô Du mỉm cười, "Đương nhiên phải quen chứ." Mời khách ăn cơm thì chắc chắn phải gọi món theo khẩu vị của người có địa vị cao nhất thôi. Bữa nào cũng muốn ăn cá và bánh làm từ bột Phú Cường, thư ký khác làm gì kén ăn như thế?

Nhớ kĩ tin tức hữu ích, Tô Du liền thầm vui vẻ trong lòng.

Đối với cô mà nói, sở thích của bất cứ người nào cũng vô cùng quan trọng. Giờ chưa dùng được, nhưng sau này, đến lúc cần dùng, những tin tức này sẽ rất hữu ích với cô.

Lúc mười một giờ, Tô Du liền thúc giục phía phòng bếp bắt đầu giúp đỡ nấu cơm, cũng không thể để người ta đến đây rồi chỉ ngồi chờ được chứ. Biết là "người quen", bếp trưởng phòng bếp cũng cố gắng giúp đỡ, nhóm bếp lò rồi bắt đầu xào rau.

Cô gái làm nhân viên phục vụ còn nói với Tô Du, "Bình thường thứ sáu cô đến là tốt nhất, thứ sáu nhập nhiều hàng, món gì cũng có."

Trong tiệm cơm, thức ăn vừa được bày lên bàn, thư ký Châu và thư ký Cao cũng tới nơi.

Hai người đều được mời tới ăn cơm nên dứt khoát hẹn đến cùng nhau. Nguyên nhân chủ yếu là vì Tô Du là một đồng chí nữ, họ sợ đến một mình lại xấu hổ.

"Ôi kìa, thư ký Châu, thư ký Cao, các anh đến rồi."

Nhìn dáng vẻ nhiệt tình của Tô Du, trên mặt hai người cũng là vẻ tươi cười. Thư ký Châu cười nói, "Sao có thể để cô tốn kém được."

Thư ký Cao nói, "Đúng thế, bữa cơm hôm nay cứ để tôi mời."

"Không được, sao lại như thế, nếu ai trong số các anh giành với tôi là tôi nổi nóng đấy nhé!" Tô Du nói với vẻ kiên quyết, "Lúc trước Tiểu Trình và Tiểu Cao mời cơm, tôi đã nói phải mời lại rồi. Nhưng dù sao bọn họ cũng là người mới, tôi mà mới các cô ấy ăn cơm thì sẽ bị đồn đại không hay, thôi thì mời các anh cũng như nhau. Nếu các anh còn nói như thế thì sau này tôi không bao giờ ăn cơm với họ nữa."

Nghe Tô Du nói thế, hai người liền nghĩ tới còn có người nhà làm việc dưới quyền của thư ký Tô. Có một lớp quan hệ như vậy, sau này đúng là phải liên lạc nhiều hơn thật, dù thế nào cũng phải suy xét cho người trong nhà đôi chút.

Thư ký Cao cười nói, "Vậy chúng tôi sẽ không khách khí nữa."

Thư ký Châu nói, "Lần sau tôi cũng mời khách, cùng ăn một bữa nhé."

Tô Du chỉ chờ anh ta nói lời này, "Được, đến lúc đó vẫn ăn ở tiệm này nhé. Nhưng trong khoảng thời gian này tôi không có thời gian, đều ầm ĩ vì miếng ăn đây."

Thư ký Châu nói, "Giờ trong công xưởng của cô vẫn còn ít công nhân, vấn đề cơm ăn có lẽ vẫn dễ giải quyết. Không giống công xưởng thép của chúng tôi, hơn một nghìn công nhân, lương thực một ngày muốn ăn chẳng bao là ít. Tôi mới phải đau đầu đây."

Tô Du lắc đầu thở dài, "Lương thực trong công xưởng thì đủ ăn, nhưng tôi lại bị đói. Các anh không biết đấy thôi, nhà đông người nên lượng ăn nhiều, ai cũng đến căn tin ăn thì bao nhiêu cho đủ?"

Cô nhìn thư ký Cao, nhỏ giọng, "Thư ký Cao, nghe nói tài xế các anh bình thường thường xuyên vào Nam ra Bắc, có thể đến tỉnh khác để đổi lương thực. Có thể chở hộ chúng tôi ít lương thực không?"

Thư ký Cao nhíu mày, những điều này mà thư ký Tô cũng biết ư?

Song, chuyện này đương nhiên không thể tùy tiện đồng ý, tự làm mất mặt mình được. "Toàn đi công tác thôi, chỉ e khó đấy."

Thằng cha này còn làm ra vẻ à!

Tô Du nói, "Ồ, tôi còn tưởng có thể chở hộ chứ. Đương nhiên cũng không để anh giúp không, chắc chắn là tôi sẽ chi thêm tiền xăng xe. Bình thường các bác tài đi tới đi lui cũng rất vất vả, lúc về tiện thể đổi chút đồ này đồ kia cũng không mất công lắm, còn có thể kiếm thêm tiền trà nước, chuyện này rất tốt mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận