Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 164. Không đơn giản

Chương 164. Không đơn giản


Cho dù biết không đơn giản thì không phải vẫn làm theo như cũ à. Cũng không thể bảo người nhà mình đừng làm việc dưới quyền Tô Du chứ. Làm thư ký, bọn họ cũng không phải người bảo thủ, chỉ vì đối phương có toan tính mà không kết thân với người ta nữa. Ngược lại, chỉ cần người ta cũng sẵn sàng có qua có lại thì họ cho rằng người như thế vẫn đáng để kết thân.

Thư ký Châu nói, "Được rồi, kết thân thêm một người cũng là chuyện khá tốt. Thư ký Tô vẫn là người rất tốt, vừa mời khách vừa tiết lộ tin tức, cũng đạt đến một trình độ nào đó rồi."

Thư ký Cao nghiêm túc nói, "Đúng, thế tôi phải nhanh chân về bảo cả nhà bác cả tôi nhanh chóng chuẩn bị tiền mới được."

Đều là người trong giới, họ biết tin tức của người bên cạnh lãnh đạo quan trọng đến nhường nào, cũng sẽ không qua loa, coi đó là một chuyện cười rồi thôi, mà phải coi trọng.

Lúc về nhà, Tô Du liền nói với người nhà điều mà mình đã thu hoạch được sau chuyến ra ngoài hôm nay. Dù sao cũng phải cho người ta biết cô không đi ra ngoài vô ích.

Nghe thấy Tô Du chỉ đi ra ngoài một chuyến, Lưu Mai đã chắc chắn được chuyển lên chính thức, vấn đề lương thực cũng được giải quyết, cả nhà đều nhìn cô với vẻ sùng bái.

Tô Du cảm thấy chán ngán, xua tay.

"Được rồi, đi nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai chị sẽ giải quyết chuyện nhà cửa luôn một thể."

"..."

Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Du và chủ tịch Tôn đều đến công xưởng từ sáng tinh mơ, hai người gần như đến văn phòng cùng lúc.

Trình Tiểu Lệ đang lau bàn, Cao Minh thì đang pha trà, hai người đều tỏ ra chịu thương chịu khó.

Chủ tịch Tôn thấy người vui vẻ làm việc tinh thần sảng khoái, trực tiếp khen ngợi, "Hai đồng chí mới tới rất tích cực làm việc."

Tô Du ngồi trên ghế, nâng cốc trà lên, nói, "Vâng, kể từ sau khi đến đây, bọn họ vẫn luôn chăm chỉ làm việc đấy ạ. Người trẻ bây giờ ai cũng rất hăng hái."

Chủ tịch Tôn cũng cầm cốc uống trà, cười nói, "Các cô cứ làm việc cho tốt, tương lai còn có không gian phát triển ở công đoàn lớn hơn nữa."

Hai người trẻ tuổi tức khắc kích động đến nỗi mặt đỏ bừng, mắt sáng rực lên.

Cán bộ Tô thật sự không nói sai, tích cực làm việc đúng là một cách thức khởi đầu đúng đắn.

Chủ tịch Tôn và Tô Du yên lặng uống trà, lòng bắt đầu trở nên phấn chấn làm việc. Sau khi uống xong một cốc trà, trên mặt họ đều là vẻ tinh thần sảng khoái.

Chủ tịch Tôn đứng dậy, "Tiểu Tô à, đi thôi."

"Vâng." Tô Du cũng đứng dậy theo, cầm theo sổ ghi chép của mình, cất bước đi.

Hai người một trước một sau ra cửa, dáng vẻ thần thần bí bí cứ như muốn thu hút sự chú ý của người khác, khiến người sáng suốt vừa nhìn đã biết sắp đi làm chuyện lớn.

Trình Tiểu Lệ nói với vẻ hâm mộ, "Chủ tịch Tôn thật sự rất tin tưởng cán bộ Tô ha."

Cao Minh nói, "Nghe nói thư ký Tô mới chỉ đến công đoàn hơn hai tháng thôi."

"Tài năng thật đấy."

Khi Tô Du và chủ tịch Tôn cùng đến ủy ban công xưởng, lại nhận được sự "đón tiếp" tiêu chuẩn cao.

Dạo gần đây Quản đốc Cao cũng khá là phấn khởi. Tuy trong lúc cạnh tranh với công đoàn, ông ta hơi bị lép vế, nhưng ở bên ngoài, ông ta vẫn rất có sĩ diện.

Trong khi những công xưởng khác đều lo âu chuyện lương thực, phía ông ta bây giờ chỉ chờ lương thực cuồn cuộn không ngớt vận chuyển về.

Không chực chờ cấp trên cứu tế lương thực, tự giải quyết vấn đề, đây là chuyện đáng sĩ diện biết mấy, ông ta đi đường thôi cũng có thể cười ra tiếng.

Nhưng đợi đến khi chủ tịch Tôn bỏ bản kế hoạch xây nhà cho ông ta, ông ta liền không cười nổi nữa.

"..."

Chủ tịch Tôn nói, "Lão Cao, tôi đây cũng chỉ suy nghĩ cho công xưởng thôi. Tôi đã báo cáo với bên thành phố rồi, lãnh đạo cấp trên đều ủng hộ tôi. Hiện giờ dựa trên công đoàn chúng tôi chỉ đạo, các ông giúp đỡ một chút, chúng ta lo liệu chuyện này."

Quản đốc Cao suýt chút thì hộc ra máu. Chuyện lớn như thế mà bên công đoàn lại không báo cho bên ông ta biết mà trực tiếp báo cáo thẳng với bên thành phố?

"Lão Tôn, sao ông không bàn bạc gì với tôi thế?"

Chủ tịch Tôn uống một ngụm trà, "Không phải bây giờ các ông đang bận chuyện đổi lương thực sao, tôi cũng không tiện làm phiền các ông. Tôi và Tiểu Tô hai người thảo luận rất nhiều ngày, lập ra bản kế hoạch rất chi tiết rồi, không còn chuyện gì cần các ông bận tâm nữa, giờ chỉ cần phía tài vụ các ông phối hợp một chút để lấy tiền là được. Dựa trên bản kế hoạch này của tôi, công xưởng cũng không tốn quá nhiều tiền." Bàn bạc với ông thì chẳng phải để ông ngồi mát ăn bát vàng à?

Quản đốc Cao đương nhiên biết chuyện này không tốn quá nhiều tiền, ông ta chỉ thấy đau lòng thôi.

Xây nhà đấy! Chuyện lớn như thế ấy thế mà lại để công đoàn chỉ đạo!

Bẽ mặt, quá bẽ mặt mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận