Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 165. Bẽ mặt

Chương 165. Bẽ mặt


Chuyện này làm sau này ông ta còn đấu đá gì với phía công đoàn được nữa. Lương thực là bên công đoàn kiếm được, nhà cũng do bên họ xây. Ông ta còn địa vị gì mà tranh với người ta?

Chủ tịch Tôn nhìn dáng vẻ cam chịu của ông ta, lòng vui vẻ đến nỗi suýt thì cười ra tiếng.

Chỉ cần nhà được xây, sau này trong công xưởng còn ai có thể không khen ông ta tốt, sau này cho dù ai lên làm chủ tịch công đoàn cũng không thể vượt qua được ông ta.

Thậm chí rất có thể ông ta còn tiến xa hơn bước nữa!

"Thế nào, lão Cao ông có ý kiến gì không. Phía lãnh đạo trong thành phố đang thúc giục rồi, mong chúng ta nhanh chóng xác định kế hoạch, có thể tạo ra thành tựu, xem như làm gương cho các đơn vị anh em khác."

Tô Du cũng cười nói, "Tôi cũng xin nói xen vào, tôi cảm thấy chuyện này là một chuyện có ý nghĩa lịch sử nhất với công xưởng dệt may Giang Đông chúng ta. Sau này nếu ai học theo cách làm đó của chúng ta thì đều sẽ biết đến danh tiếng của công xưởng dệt may Giang Đông chúng ta, cũng biết đến cả tên của chủ tịch Tôn và quản đốc Cao nữa."

Đã nói đến mức này, tuy trong lòng của quản đốc Cao vẫn thấy không thoải mái, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác để từ chối.

Dù sao lãnh đạo thành phố cũng đồng ý rồi.

Hơn nữa Tiểu Tô nói rất đúng. Xét về mặt tổng thể, nếu hoàn thành chuyện này thì đây là một chuyện vô cùng tốt với toàn bộ công xưởng.

"Được rồi, tôi lập tức triệu tập mở họp để ấn định chuyện này."

Chủ tịch Tôn cười nheo mắt, "Tiểu Tô, đến cách vách báo cho các đồng chí của chúng ta tập trung họp ở phòng họp."

Sau nửa giờ, tất cả cán bộ quản lý của công xưởng, kể cả giám đốc phân xưởng,... cùng với phía công đoàn, ban hậu cần, tất cả đều tập trung một phòng, chen chúc họp trong phòng họp nho nhỏ.

Có một số người vì thế mà không có chỗ người, đều đứng.

Trong phòng họp, ai nấy nhao nhao thảo luận, mọi người đều đang bàn bạc về chuyện sắp làm lần này.

Vì chủ tịch Tôn là người chỉ đạo chuyện này, vậy nên quản đốc Cao cũng không có ý định chiếm đoạt sự chú ý của ông ta, khi cuộc họp vừa mới bắt đầu, ông ta liền mời chủ tịch Tôn lên bục chủ trì cuộc họp.

Chủ tịch Tôn hăng hái cầm bản kế hoạch của mình, nhìn tất cả cán bộ quản lý có mặt trong phòng họp, mặt hơi đỏ lên vì kích động, "Các đồng chí, hôm nay triệu tập mọi người tới đây là vì có một chuyện rất quan trọng cần bàn bạc với mọi người. Đó chính là bản kế hoạch xây dựng những ngôi nhà đầu tiên thuộc về bản thân công nhân viên chức của công xưởng dệt may Giang Đông chúng ta!"

Lời này vừa được nói ra, trong toàn bộ phòng họp lập tức trở nên yên tĩnh nhưng vài giây sau, phòng họp lại bắt đầu ầm ĩ trở lại.

"Trật tự trật tự, hãy nghe tôi nói hết kế hoạch xây nhà của chúng ta trước rồi bàn tiếp. Nhà có được xây hay không, xây với diện tích bao nhiêu, vậy còn cần phải xem biểu hiện của mọi người."

Bên dưới ngay lập tức trở nên yên lặng, ai cũng không dám làm chậm trễ một chuyện lớn như thế.

Phải biết rằng, hiện giờ có biết bao nhiêu gia đình nhiều thế hệ sống chen chúc trong một căn nhà một gian. Cho dù là lãnh đạo như quản đốc Cao thì cả nhà cũng phải chen chúc trong gian nhà có hai căn phòng nhỏ, phòng khách nhỏ đến nỗi xoay người cũng khó, phòng bếp vẫn luôn cả nhà dùng chung. Từ đó có thể tưởng tượng có nhà trong thời kỳ này là chuyện khó khăn đến nhường nào.

"Dựa trên kế hoạch xây nhà lần này, chúng tôi vạch kế hoạch vay tiền để xây nhà..."

Chủ tịch Tôn bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng giải điểm nhấn chính trong chuyện xây nhà lần này."

Lần xây nhà này, công xưởng không chi quá nhiều tiền, nhưng để giải quyết khó khăn về vấn đề nhà cửa cho công nhân trong công xưởng, vậy nên lãnh đạo công đoàn trút hết tâm huyết khóc ra máu, hơn nữa với sự ủng hộ của lãnh đạo ủy ban công xưởng, cuối cùng đã nghĩ ra một cách: đi vay tiền công nhân.

Vừa nghe đến vay tiền, người bên dưới lại bắt đầu nhao nhao. Sao có thể vay tiền chứ? Vay tiền làm tổn thương tình cảm!

Chủ tịch Tôn lại đập bàn, "Còn có muốn ở nhà mới không hả?!"

Bên dưới im như thóc.

"Dựa trên khả năng xây dựng của chúng ta trước mắt, lần này số lượng nhà ở được xây không nhiều lắm. Các cụ dặn có vay thì phải có trả, vậy nên quyền sở hữu những ngôi nhà đầu tiên sẽ được xem như là khoản nợ hoàn trả lại cho công nhân. Nói cách khác, những công nhân cho công xưởng vay tiền tuyệt đối sẽ có nhà mới. Hơn nữa, nhà ở này khác với nhà ở phúc lợi: đơn vị có thể ký thỏa thuận với công nhân cho vay, để họ có thể vẫn luôn ở trong nhà này, cho đến khi nào nhà ở xuống cấp không thể ở nữa. Cho dù sau này họ có phải công nhân của công xưởng hay không thì điều này vẫn không thay đổi. Theo đó, những căn nhà còn dư ra mới được dùng để giải quyết vấn đề nhà cửa cho gia đình công nhân có điều kiện khó khăn. Nhưng nhà ở dành cho những công nhân này giống với nhà của đơn vị dành cho công nhân viên chức lúc trước: chỉ cung cấp cho công nhân ở, nếu công nhân tạm rời cương vị công tác hoặc qua đời, thì căn nhà đó sẽ bị thu hồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận