Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 166. Vay tiền

Chương 166. Vay tiền


Nghe đến đây, những người quản lý bên dưới lại bắt đầu sôi nổi bàn bạc. Vay tiền tốt, thế này tương đương với mua nhà mới rồi mà.

Lúc này ai còn nhớ đến có quyền tài sản hay không có quyền tài sản nữa, đã hứa hẹn được ở đến khi nào nhà sụp, thế thì tương đương với được ở trong nhà cả đời, hầu như đã có nhà ở thuộc về mình rồi.

Có thể sở hữu nhà ở của chính mình, đối với các công nhân mà nói, đây quả thật đúng là chuyện bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống.

Vài người của công đoàn đã sáng cả mắt, cho đến giờ phút này mới hiểu vì sao lúc trước Tô Du nhắc nhở mình chuẩn bị tiền.

Cán bộ Điền trợn ngược mắt, cô ta nhớ tới mấy hôm trước Tô Du tìm cô ta tạm ứng 1000 đồng tiền lương...

"... Ngoại trừ cán bộ quản lý, tiêu chuẩn tối đa của một công nhân là ba mươi mét vuông, mỗi mét vuông tương đương với đơn giá mười tám đồng tiền cho vay... Đợi lát nữa, tôi sẽ dặn phía công đoàn dán bản kế hoạch xây nhà ra ngoài, sau khi tan họp mọi người cũng phải tiến hành tuyên truyền cho các công nhân mình đang quản lý. Tôi đề nghị thời gian đăng ký từ nay đến hết ngày một tháng mười hai. Lần này áp dụng nguyên tắc công bằng công chính công khai, hơn nữa hoàn toàn dựa trên nguyên tắc tự nguyện."

Sau khi giảng giải xong, trong phòng họp đều là tiếng vỗ tay vang dội như sấm.

Phương pháp này thực sự quá tốt, chỉ cần chi tiền gần như đều có thể ở trong nhà mới, hơn nữa còn không cần tranh nhau vỡ đầu. Quan trọng hơn cả là những người làm cán bộ quản lý bọn họ còn có thể mua nhiều hơn dựa theo các cấp bậc khác nhau... À không, là cho công xưởng vay thêm tiền năm mét vuông đất.

Sau khi cuộc họp kết thúc, các nhân viên quản lý trung tầng liền nhanh chóng báo tin cho từng công nhân, bảo bọn họ sau khi tan tầm về nhà, không quan tâm dùng cách nào cũng nhất định phải kiếm được tiền, tiền tiền tiền, kiếm được tiền là có thể được ở trong nhà lớn.

Ba mươi mét vuông đấy! Đủ để xây thành hai gian phòng nhỏ rồi!

Bên ủy ban công xưởng và công đoàn còn lại cũng bắt đầu phân công nhiệm vụ.

Phía công đoàn phụ trách chỉ đạo, ủy ban công xưởng giúp đỡ.

Chủ tịch Tôn hăm hở nói, "Tiểu Hồ và Tiểu Trương các cô phụ trách giúp đỡ bên kế toán tiến hành công tác thống kê, chịu trách nhiệm làm người giám sát. Tiểu Tô phụ trách tiến hành liên hệ nối liền bất cứ lúc nào với ủy ban công xưởng, có tình huống gì thì kịp thời báo cáo. Bên ủy ban công xưởng các ông sắp xếp ai, nếu không thì để Tiểu Điền làm đi, tôi nghe Tiểu Tô nói hai người họ đã liên hệ với nhau mấy lần, đã có kinh nghiệm rồi."

Tô Du cười nói, "Lần nào liên hệ với cán bộ Điền cũng đều rất thuận lợi."

Ủy ban công xưởng: "..." Liên hệ vài lần gì chứ, náo loạn vài lần thì có.

Cán bộ Điền liếc mắt nhìn Tô Du một cái, vẻ mặt tỉnh như bơ, trong lòng lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Dù sao người phụ nữ bụng dạ thâm hiểm này cũng xem như giữ chữ tín.

Chuyện nhỏ như vậy quản đốc Cao cũng không cần tranh cãi, dù sao cũng là người trong đơn vị mình, mà năng lực làm việc của Tiểu Điền cũng khá tốt, "Được, Tiểu Điền, cô và Tiểu Tô nhớ giữ liên hệ, nhất định phải dốc sức giúp đỡ chuyện này. Bảo đảm chuyện nhà ở hoàn thành thuận lợi!"

Cán bộ Điền lập tức nói, "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"

Khi mọi người ra khỏi phòng họp, toàn bộ công xưởng đã bắt đầu ầm ĩ.

Năng lực làm việc của phía công đoàn rất nhanh, nhân lúc trước khi tan ca buổi trưa, họ đã dán thông báo ra ngoài, kể cả mục đích chính và tiêu chuẩn trong việc xây nhà lần này.

Sau khi tan tầm, các công nhân vây quanh bảng thông báo tuyên truyền chật như nêm cối.

Tuy rằng chính các quản lý đã giảng giải một lần, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy không đáng tin, vẫn muốn xem nội dung trên bảng thông báo rồi nói sau.

Sau khi xem xong, cả đám người vừa kích động vừa bất bình, "Tại sao chỉ cho phép chúng ta cho vay tiền ba mươi mét vuông chứ, chúng ta có tiền không thể cho vay nhiều hơn à, tôi sẵn lòng cho công xưởng vay tiền!"

"Mơ đẹp đấy, công xưởng còn có thể xây nhà cho cả nhà các cô chắc. Ai bảo chồng cô làm ở công xưởng giày, nên mới không được chia nhà đấy."

"Vợ chồng tôi này đều ở công xưởng dệt may, sáu mươi mét vuông đủ ở rồi, ha ha ha ha."

"Chúng tôi không có tiền thì làm sao, dù thế nào công xưởng cũng không thể không xây nhà cho chúng tôi chứ."

Người này lập tức bị vô số người khinh thường, "Không có ai cho công xưởng vay tiền, công xưởng có cái rắm nhà cửa."

"..."

Lúc này, Tô Du đang dẫn em lớn em bé nhà mình đi về nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận