Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 167. Đoàn kết chính là sức mạnh

Chương 167. Đoàn kết chính là sức mạnh


Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí đều kích động nhìn Tô Du.

“Chị à, sao chị có thể giỏi thế chứ, nói giải quyết liền giải quyết xong xuôi.”

Tô Du nói, "Chị nghĩ thế này, chúng ta là người một nhà, cứ nhắm xây một căn nhà lớn luôn, trong nhà lớn đầy đủ cả phòng bếp và nhà vệ sinh rồi. Sau này người một nhà ở cũng tiện."

Lúc này, Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí đã không còn lời nào để nói, chị nói gì thì nghe nấy.

Đầu gật như giã tỏi.

Tô Tiểu Chí nói, "Chị, sao chị lại biết?"

"Đây là ý kiến chị đưa ra, em nói xem sao chị biết?"

"..." Chuyện lớn như vậy mà chị còn có thể đưa ra ý kiến!

Tô Du nói tiếp, "Dựa theo tiêu chuẩn, chị được chia nhà ba mươi lăm mét vuông, hai đứa mỗi người một nhà ba mươi mét vuông, tổng cộng chín mươi lăm mét vuông. Để công bằng, cái nhà này sẽ đứng tên chị, tránh để sau này hai anh em không ai phục ai, cãi nhau làm gia đình không yên."

Tô Tiểu Chí nói, "Chị, nghe chị."

Tô Đại Chí cũng gật đầu, "Chị, nghe chị."

Tô Du hài lòng, nở nụ cười, "Được rồi, thế thì buổi chiều chị sẽ đi trả tiền."

Giữa trưa, mọi người trong nhà lão Tô đều biết chuyện có người muốn mua nhà ở.

Hơn hết là một căn nhà rộng đến chín mươi lăm mét vuông, Lưu Mai cùng với Tô Lâm đều kích động đến mức mắt cũng đỏ lên.

Căn nhà hiện tại bọn họ đang ở, còn chưa tới hai mươi mét vuông đâu. Chín mươi mét vuông, thật là rộng rãi. Cũng đã gần năm năm rồi. Trời ạ, cuối cùng bọn họ ai nấy cũng đều có phòng của riêng mình.

Tô Du nghiêm túc nhìn Tô Đại Chí cùng Lưu Mai, “Mặc dù chị cảm thấy không nên chia tách gia đình, nhưng mà bây giờ chị hỏi lại các em một lần nữa, các em muốn chia ra tự mình tự túc, hay là cùng với mọi người ở chung một chỗ chăm sóc lẫn nhau?”

“Chị, em nhất quyết sẽ không chia nhà.” Tô Đại Chí nói. Anh ta cảm thấy ở cùng với chị chung một chỗ rất tốt, có ăn có uống có việc làm, việc gì phải tách ra?

Nhưng mà Lưu Mai trái lại thì có suy nghĩ một chút, trong lòng cũng đã có suy nghĩ, nhưng nghĩ tới công việc sau này của mình, cô ta không nên có suy nghĩ này.

Đi theo chị cả quả thực rất tốt….

“Được, vậy hôm nay liền quyết định như vậy, sau này không được tỏ vẻ không vừa lòng. Cái chị cần là mọi người trong nhà đoàn kết, ai có ý muốn chia tách, sẽ là kẻ thù của chúng ta.”

“Chị, bọn em đều nghe lời chị.” Tô Tiểu Chí vui vẻ nói.

“Đúng, đều nghe chị.” Những người khác cũng trả lời.

Tô Du tiếp tục nói, “Căn nhà này, tất cả mọi người đều có đóng góp, chỉ có tiểu Lâm không có đóng góp. Vì vậy tiểu Lâm, sau này khi em đã đi làm, phải đem một nửa tiền lương của mình cho gia đình. Số tiền này dùng để trả nợ. Còn không thì sau này em ra ngoài làm việc, phòng của em liền để cho người khác thuê.”

Tô Du hoàn toàn không cho rằng cô bé sẽ chấp nhận trả công cho cái nhà này….. A hèm, chính cô đây cũng đã đóng góp rất nhiều, công viêc tiêu tốn trí óc cũng rất hao phí tinh lực. Nhớ lại các quản lý nhân tài có tố chất cao được mời trước đây, mức lương một năm đều có thể so sánh với người làm ông chủ.

Tô Lâm lương tâm cắn rứt nói, “Chị, em nghe chị.” Hiện tại tất cả mọi người trong nhà, không phải là cô ăn không uống không đâu.

Nhìn thấy gia đình “hòa thuận”, Tô Du cảm thấy rất hài lòng.

Cái gọi là đoàn kết chính là sức mạnh, đạo lý này vẫn rất đúng.

Nếu không phải mọi người cùng chung sức cố gắng, thì làm sao cô có thể mua căn nhà này được, mua xong còn bắt cô phải trả nợ, bản thân cô phải ăn uống chi tiêu tiết kiệm. Ngày đó nhất định là không thể có.

“Được, nhà lão Tô chúng ta kể từ hôm nay trở đi, sẽ ngày càng đi lên, sau này chúng ta nhất định sẽ ngày càng tốt hơn, sau này cố gắng phấn đấu sống trong một tòa nhà nhỏ!”

Lúc này, các công nhân khác trong nhà máy dệt cũng đang làm ầm ĩ. Gia đình nào hầu như cũng đang tính lại tổng số gia sản của nhà mình, chỉ hận không thể lấy ra hết toàn bộ số tiền trong nhà.

Đừng cho rằng bây giờ tiền lương cao. Vợ chồng gia đình công nhân viên thực sự là rất thấp. Phía trên có cha mẹ già dưới còn có con nhỏ, mỗi nhà đều đẻ vài đứa con. Bọn trẻ hiện tại cũng chưa có thu nhập, một tháng ăn không ít lương thực, còn có quần áo mua sắm đồ dùng học tập cũng cần. Có thể nói là tiêu tiền như nước. Một tháng có thể tiết kiệm được một phần ba tháng lương là đã vui mừng lắm rồi.

Vậy nên lần này cho nhà máy vay tiền, mặc dù số tiền không lớn, nhưng mà sự thực là người cho vay tiền không có áp lực thực sự là không có mấy người. Trên thực tế là mỗi nhà đều phải thắt lưng buộc bụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận